mẹ ngươi!”
Tiểu Man bị người nào đó ôm ra ngoài điện, đi qua hết một đoạn đường rồi dừng lại ở một cây cầu nhỏ vắt ngang sòng suối.
Mỗ đế thấy Tiểu Man tức giận thì đặt nàng ngồi lên mép thành cầu, Tiểu Man hoảng loạn sống chết bám lấy cổ hắn, tuy rằng nàng biết bơi nhưng một nữ nhân đang mang thai mà rơi xuống nước thì không tốt một chút nào.
Thượng Quan Kinh Hồng tựa đầu vào bụng nàng nhẹ nhàng cọ cọ.
Hành động rất khẽ của hắn khiến tim nàng đập nhanh, khó chịu tính đạp cho hắn một đạp, nhưng mũi chân vừa mới nhấc lên thì ở trong bụng nàng phảng phất như có ai đó đấm nhẹ một cái, nhưng không đau.
Tiểu Man sửng sốt đình chỉ động tác.
Sau đó lại tiếp tục thêm vài cú.
Là cục cưng đang đạp nàng sao?
Thời khắc đó mọi phẫn nộ dường như tiêu tan, hốc mắt nàng nóng lên, nàng cắn môi, hơi run rẩy, còn Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng phắt đầu dậy, hai tay phủ lên hai má nàng: “Sở nhi, đứa nhỏ động đậy…”
Tròng mắt hắn rạng rỡ như chứa đầy ánh sáng, không còn vẻ đạm mạc hờ hững thủy chung không đổi như lúc trước.
Là hắn đang kinh hỉ thất thố.
Đúng vậy, nàng cảm nhận được thân mình của hắn đang run rẩy nhè nhẹ.
Hắn đột nhiên hôn nàng một cái, rồi lại không đợi phản ứng của nàng cúi đầu xuống áp má lên bụng nàng.
Tiểu Man đột ngột cảm thấy như mình bị bỏ rơi.
Thế nhưng trong lòng không hề mất hứng, ngược lại còn có một cảm giác ấm áp khó tả.
Đột ngột nhớ tới giấc mộng về một ánh lục quang bướng bỉnh tinh nghịch cứ bay tới bay lui, khóe miệng nàng bất giác cong lên.
Ánh mắt rơi xuống người nam nhân vận minh hoàng, mái tóc trắng như tuyết, rõ ràng cao lớn như vậy nhưng động tác lại giống như một ngốc tử.
Phi Thiên sẽ không bao giờ có hành động như vậy, thật sự sẽ không như vậy.
Sao nàng lại nghĩ tới chuyện của Phi Thiên cơ chứ!
Tiểu Man buồn bực gõ đầu mình, Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng đầu nhíu mày chụp lấy tay nàng: “Làm gì vậy?”
Hắn lại đột nhiên buông tay nàng ra nghiêng đầu đi, nàng không nhìn được là hắn đang làm cái gì.
Chỉ thấy lưng hắn hơi run rẩy.
Tiểu Man khó hiểu, lại đột nhiên nhớ tới mình đang ngồi chông chênh trên thành cầu, thành cầu lại xây rất cao, mà Thượng Quan Kinh Hồng đặt nàng lên đây rồi giờ lại ngẩn người một bên như thế, nàng bám chặt lan can tức giận kêu lên một tiếng.
Thượng Quan Kinh Hồng lập tức quay đầu lại, phỏng chừng cũng giật mình, vội vàng bế nàng xuống rồi ôm nàng vào lòng.
Trời thu mát mẻ, lòng ngực hắn lại rất ấm áp, Tiểu Man thực sự có chút lưu luyến hơi ấm này, nghe tiếng hắn vang bên tai: “Tiểu hồ ly, đứa nhỏ là con của chúng ta, nàng có thích không, là nàng sẽ sinh hài tử cho ta….
”
Mũi nàng bỗng cay cay, dùng đầu cụng vào ngực hắn một cái thật mạnh: “Ngươi khi dễ ta…ngươi hỗn đản…”
“Sẽ không như thế nữa, trước kia là ta không tốt…”
Hắn thì thầm một lời cam đoan kiên định.
“Vậy ngươi cho ta gặp Kinh Thông…”
Thượng Quan Kinh Hồng nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh.
Đứa nhỏ có phản ứng khiến hắn xúc động giống như một kẻ ngốc, còn nàng lại chỉ một mực nghĩ đến Thượng Quan Kinh Thông.
Trong lòng hắn dâng trào một cảm giác vô cùng khó chịu, hắn biết, chính là đố kị.
Vì thế hắn lạnh nhạt đáp lại: “Phải thị tẩm đã”
Tiểu Man giận đến ngứa gan, không chút lưu tình cắn cổ hắn, nói năng cũng lộn xộn: “Phi Thiên, ngươi đáng chết, ngươi vẫn khi dễ ta, ngươi nói sẽ đối tốt với ta, nói sẽ một lần nữa theo đuổi ta, nhưng lời ta nói ngươi không chịu nghe, ngươi làm trái với ước định, ngươi mau thả ta với Kinh Thông đi”
Phi Thiên.
Nàng gọi hắn là Phi Thiên.
Thượng Quan Kinh Hồng giật mình, nhưng không hề lên tiếng, đè nén kích động ôm chặt thân thể nhỏ bé mang theo mùi hương thanh mát nhàn nhạt vào lòng….
Có một thứ gì đó dâng lên trong lòng, hắn xiết chặt bàn tay, nhìn đôi mắt mở to của nàng khiến cho tâm can ngứa ngáy giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, lồng ngực nóng lên, cảm giác so với vết thương còn chưa lành còn thống khổ hơn gấp vạn lần, hắn thầm rủa một tiếng rồi cúi đầu hôn nàng.
Đây chính xác là cảm giác của hắn trong cái đêm ở Thiên điện.
Hương vị ngọt ngào khiến tim người ta đập nhanh, thời gian phải ngừng lại.
Tiểu Man bỗng dưng bị hắn hôn, hắn bá đạo khiêu mở cánh môi, đầu lưỡi mang theo vị thuốc lấn chiếm khoang miệng nàng….
Nàng vừa thẹn vừa giận, nhấc chân tính đá vào hạ bộ của hắn nhưng bàn tay hắn đột nhiên di chuyển chậm rãi lướt qua lồng ngực nàng, nàng run lên, tay hắn lại chậm rãi dừng lại trên bụng nàng.
Tiểu Man nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có một cảm giác rất khó tả, nàng dường như đã vơi đi phần nào chán ghét đối với sự đụng chạm của hắn, đôi mắt mở to, ánh mắt tan rã nhìn qua bả vai hắn thấy đám người Trữ vương đang đứng ở phía xa xa bên kia nhìn bọn họ, vừa kinh sợ lại vừa mang theo ý cười, chúng nữ nhân ý tứ quay đầu đi nhưng lâu lâu vẫn lén lút trộm nhìn lại.
Tuy thân hình hắn cao lớn che hết cả người nàng, nhưng hắn hôn nàng mọi người nhìn thấy là biết….
Mới nãy chỉ có đám người lão Thiết, còn bây giờ….
***
Sau cùng Tiểu Man cũng không biết bọn họ làm thế nào quay về Thiên điện, chỉ biết là Thượng Quan Kinh Hồng không cho nàng đi đâu, nàng đành phải ngồi lại vùi đầu tập trung vào bát cơm.
Bội Lan nói chuyện với nàng nhưng nàng vì chuyện vừa cho nên chỉ ngại ngùng đáp lại qua loa chứ không dám nhiều, Đông Ngưng xì cười: “Tẩu tẩu, có phải ca ca ngược đãi tẩu không, hai ngày rồi không cho tẩu ăn cơm?”
Mọi người cười rộ lên nhìn Tiểu Man.
Tiểu Man xấu hổ vô cùng.
Thấy Tiểu Man ăn như hổ đói Thượng Quan Kinh Hồng hơi nhíu mày, hắn gọi nhiều người tới ăn cơm như vậy là để đảm bảo nàng không khóc nháo mà ăn nhiều vào một chút cho có sức, chứ không phải là ăn như người bị bỏ đói.
Bàn tay phía dưới bàn sờ bụng nàng thấy đã hơi căng ra, liền nhíu mày liếc qua mấy người kia, mọi người lập tức nín cười cũng vùi đầu vào ăn cơm, nào còn ai dám trêu chọc Tiểu Man.
Thượng Quan Kinh Hồng đoạt lấy bát cơm trên tay Tiểu Man xong quay ra hỏi Trữ vương và Tông Phác: “Chuyện thê đệ của Yến hậu trẫm giao hai người tra rõ đã có kết quả gì chưa?”