Đêm, doanh trướng của Phương Kính.
“Ta không có lý do gì phải ở lại chỗ này, Phương chủ bộ.”
“Ngươi vội vã trở về như vậy là vì Kiều Sở sao?” Trầm Thanh Linh cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của chính mình, lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh đã đi đến gần cửa doanh trướng, lạnh lùng cười nói.
“Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Thanh âm nam nhân nồng đậm sự mỉa mai: “Trong lòng ngươi có người khác, còn ta thì không được sao, huống chi trừ bỏ người đó ra, còn có Nhị ca ta chẳng phải là quần hạ chi thần của ngươi đó sao?”
Lòng hắn, trong lòng hắn có Kiều Sở…..Trầm Thanh Linh cảm giác giống như bị bàn tay ai đó bóp chặt tâm can, không thể thở nổi, lại lập tức nghĩ, đây chẳng qua chỉ là vì hắn tức giận cho nên mới nói vậy.
Nàng cắn răng nói: “Trước nên khoan nói đến người nọ, nhưng ta ở cùng thái tử bên đó, nếu hết thả không phải là vì ngươi, ta vì cái gì còn lưu lại bên cạnh hắn lâu như vậy? Ta biết người buồn bực chuyện đêm nay, buồn bực ta lúc đó không cùng ngươi rời đi, nhưng nguyên nhân đều là vì muốn tra ra cơ sở ngầm kia của thái tử rốt cuộc là ai mà thôi!”
Duệ vương cầm cục đá chuẩn bị ném về phía xa xa để đánh lạc hướng đám hộ vệ, hắn thu tay lạị, mỉm cười, khoanh tay dừng cước bộ: “Nga, vậy xin hỏi Phương chủ bộ đã tra ra được cái gì?”
Trầm Thanh Linh biết hắn là cố ý khiến nàng khó xử.
Đêm nay khi thái tử đến doanh trướng của nàng, hai người đang bàn bạc một trận, nàng lại hai lần nghe hắn hỏi hộ vệ bên ngoài lúc này là canh mấy, khi đó nàng liền lưu tâm….Bởi vì, nếu hắn muốn trở về doanh trướng của Kiều Mi căn bản không cần phải để ý đến canh giờ, sau đó khi hắn rời đi, nàng liền lặng lẽ đi theo hắn, quả nhiên biết được một chuyện kia.
Nhưng thái tử cùng cơ sở ngầm của hắn nói chuyện quá mức nhỏ, khiến nàng không thể nghe rõ ràng được nội dung, nàng liền phái người đi tìm lão Thiết, mang Duệ vương lại đây, vừa vặn hắn nội lực thâm hậu, có thể sẽ nghe được hai người kia đang nói cái gì.
Hơn nữa, nàng biết đêm nay hắn nghỉ lại trong doanh trướng của Kiều Sở, cho nên nàng muốn mượn cơ hội này để mang hắn ra ngoài.
Nếu không, vốn chỉ cần có lão Thiết đến thôi cũng đã có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại.
Lúc này, nàng có chút nổi giận, lò dò đi đến ngồi xuống cạnh giường, đưa tay ôm lấy mặt, khóe mắt ươn ướt, trong lòng đau khổ, khiến nàng không khỏi cúi đầu khóc nức nở, lại lập tức bị người kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy người nàng.
Trong lòng nàng chậm rãi trở nên vui mừng, quả nhiên là hắn vẫn không nỡ khiến nàng phải thương tâm.
Chỉ nghe hắn cắn răng nói: “Trầm Thanh Linh, ngươi liền không kiêng nể gì thì thôi, nếu lúc trước người giúp ta tìm lại tiểu cung cùng trân châu không phải là ngươi, nếu người ở lại cùng ta một đêm sau khi mẫu phi của ta mất đi không phải là ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hay không để cho ngươi tổn thương ta như thế? Ngươi cùng Nhị ca ta đêm nay như thế, ta còn có thể hay không dễ dàng tha thứ cho ngươi!”
Cả người nàng chấn động, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, hắn nói đến sự việc ngày đó, nhưng người kia không phải……Nàng hung hăng cắn đầu lưỡi, ép mình không được nghĩ lại chuyện ngày xưa đó nữa, rồi lại nghe được hắn nói: “Trong lòng ngươi có nam nhân kia, ta biết hắn đang ở một nơi rất xa, nhưng nếu hắn cũng là người trong hoàng thất thì thế nào? Ngươi cũng sẽ cùng với hắn đối phó ta?”
“Ta sẽ không! Nếu không có hắn, ta và ngươi nhất định đã ở cùng nhau!”
“Không, ngươi sẽ làm như vậy!” Hắn bình tĩnh cười, nói một câu tổng kết: “Cho nên, Trầm Thanh Linh, ngươi cần phải cẩn thận, một ngày nào đó ta sẽ giết hắn.”
“Ngươi sẽ không giết hắn, sẽ không.” Nàng cười khổ, rồi lại nhịn không được chua xót rơi lệ, khiến cho y phục của hắn ướt nhẹp…..
Bên tai, hắn hơi hơi trầm giọng nói: “Không thể tiếp tục để ngươi ở lại bên cạnh Thượng Quan Kinh Hạo! Việc đêm nay, trừ phi là ngươi nguyện ý, nếu không chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng hắn trải qua một lần như vậy nữa hay sao? Ngươi nhiều lần cự tuyệt hắn, tâm hắn đối với ngươi đã sắp không kiên nhẫn được nữa, một ngày nào đó ngươi sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Sau khi trở về, ta sẽ giả trang cho Phương Kính chết, nghĩ cách lấy được Tuyệt nhan đan từ trong tay mẫu thân của Kiều Mi cho ngươi dùng, khi đó ngươi có thể đường đường chính chính ở bên cạnh ta, là nữ nhân của ta.”
Trầm Thanh Linh nghe vậy run nhè nhẹ, trong mắt lại không thể nói rõ là đang vui hay đang buồn……Làm nữ nhân của hắn, sống ở bên cạnh hắn, điều đó kỳ thật nàng cũng đã nghĩ tới, nhưng có điều, nàng chung quy vẫn phải rời khỏi hắn……
Nếu thực sự trở thành nữ nhân của hắn, nàng sợ nàng sẽ luyến tiếc không đủ dũng khí để rời đi…..Dù sao, nàng mặc dù yêu nhất là người kia, nhưng nàng cũng người đó bất quá chỉ cùng nhau có vài năm, còn cùng hắn cũng đã hơn mười năm, nếu thực sự trở thành nữ nhân của hắn, thử hỏi nàng làm sao có thể bỏ đi được? Cả hai cái nàng đều muốn.
“Nhưng ta đoán, ngươi không muốn đi.” Duệ vương tự giễu cười.
Trầm Thanh Linh trong lòng biến lạnh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Vừa rồi là ngươi thử ta?”
“Ta thử ngươi, nhưng đó cũng là tâm ý của ta, nhưng ta đoán được tâm tư của Trầm tiểu thư ngươi, ngươi vẫn sẽ chọn ở lại bên cạnh Nhị ca ta, nguyên nhân lớn nhất là để tránh khỏi ta, bởi vì khi ngươi ở lại bên cạnh hắn, ta không thể không đem an toàn của ngươi đặt ở vị trí hàng đầu, bởi vì nếu ngươi rời khỏi phủ thái tử, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng ngươi căn bản không thể tránh thoát khỏi ta!”
“Nhiều năm qua, tuy ngươi nói là ở lại bên cạnh thái tử làm tình báo cho ta, nhưng thỉnh tự vấn lòng, ngươi nghĩ cho tới nay ta từ trong tay ngươi đã lấy được bao nhiêu tin tức? Ta đã nói qua với ngươi nhiều lần rồi, tin tức nhỏ ta không quan tâm, nhưng nếu là tin tức lớn ta đều có cách tự mình lấy được, nếu ta lấy không được, ta cũng không cần, cùng ngươi chống đỡ, ta vẫn chọn ngươi.”
Trầm Thanh Linh run lên, thì ra là hắn đã biết rõ tâm tư của nàng, hôm nay rốt cuộc cũng đã nói ra.
Trước mặt mọi người, tựa hồ là nàng giúp hắn, nhưng kỳ thật, hắn căn bản không cần nàng giúp, cho dù là chuyện ám sát ngày đó ở cây liễu ven hồ.
Hắn trước đó cũng không có bố trí cơ sở ngầm trong phủ thái tử, hắn chỉ làm một việc duy nhất là mua chuộc người gác cổng trong phủ thái tử; mặt khác, ở bốn phương hướng của phủ thái tử, trên mỗi con đường đều có một cửa hàng là thuộc sở hữu của hắn, ở đó luôn có người âm thầm giám sát động tĩnh của phủ thái tử.
Như vậy, vô luận là thái tử đi đâu, hắn đều có biện pháp để biết.
Mặc dù biện pháp này quanh co phức tạp, nhưng so với việc mai phục cơ ở ngầm vào trong phủ thái tử nghe lén lại an toàn hơn rất nhiều.
Có lẽ, từ trước tới nay, việc duy nhất nàng giúp hắn chính là đánh cắp bản đồ xa giá, nhưng hắn lại không cho phép nàng đi làm điều này, mà lại nàng lại cố chấp không nghe, cuối cùng lại khiến hắn vì cứu nàng mà gặp họa suýt chút nữa là không thể lấy được binh phù.
Như vậy thì cuối cùng nàng và Lang Lâm Linh có cái gì khác biệt? Trong khi đám thủ hạ của hắn, thậm chí là đám người Trữ vương đều nghĩ rằng các nàng là những nữ nhân giúp hắn làm đại sự, nhưng trên thực tế, các nàng cái gì cũng không phải.
Mà Lang phi tối thiểu còn là đồng giá trao đổi với hắn, còn nàng thì chẳng đổi cho hắn được thứ gì.
Qua nhiều năm như vậy, có lẽ người chân chính giúp được hắn chỉ có hai nữ nhân.
Một là người đã cứu hắn trong văn lâu ngày đó, chính là Kiều Sở.
Nhưng đương nhiên, nàng sẽ không nói cho hắn biết bí mật này.
Còn có nữ nhân kia, nhũ danh gọi Tình Ngữ.
Khi đó hắn vẫn chỉ là một thiếu niên không có thế lực gì, phụ hoàng hắn tùy thời có thể sẽ giết hắn, mà lão Thiết, người hầu trung thành nhất của hắn, lại sắp chết, cho nên hắn chỉ có thể hướng Tình Ngữ cầu xin sự giúp đỡ.
Hắn nhờ Tình Ngữ giúp đỡ, cái giá mà hắn phải trả cũng là cực kỳ lớn.
Nhưng nhiều năm qua đi, hắn lại vẫn không quên tình nghĩa trước kia, mặc dù đã sớm đem ân tình trả lại cho Tình Ngữ, nhưng thời điểm gần đây vẫn ra tay cứu cả gia tộc nàng ta.
Cho nên, những nữ nhân kia ở bên cạnh hắn đều là vì thương hắn, nhưng hắn lại chỉ yêu mình nàng.
Nàng biết, hắn không muốn giết Kiều Sở, cả hai lần hắn muốn giết nữ tử kia là hắn phải trải qua bao nhiêu cân nhắc.
Tuy có lẽ là không quan hệ đến tình yêu, nhưng quan hệ đến mẫu phi quá cố của hắn, quan hệ đến ân tình ngày đó trong địa lao Kiều Sở đã cứu hắn.
Chính là, vì nàng, cho nên cuối cùng hắn vẫn ra tay động thủ.
Đêm trước khi bọn họ xuất phát đi săn, nàng hy vọng có thể lưu lại cùng hắn một lát rồi đi, nhưng hắn lại không hề chạm vào nàng, đêm đó, hắn lãnh mạc nhìn chằm chằm nàng, nói, Trầm Thanh Linh, cảm ơn sự bố thí của ngươi.
Thẳng cho đến khi nhìn thấy hắn tỉnh lại trong doanh trướng, nàng rốt cuộc nhịn không được đã hôn hắn.
Một khắc kia, nàng biết, rằng chính mình đã thua.
Mà hiện tại, nàng đau khổ dằn vặt, chỉ sợ chính mình không kiềm lòng được đi đáp ứng hắn.
Bởi vì nàng sợ hãi, nàng sợ nếu nàng cùng hắn, nàng sẽ càng ngày càng đẩy hắn ra xa.
Nàng có một loại cảm giác mãnh liệt, hắn đối xử với Kiều Sở không giống với những người khác, nàng cảm giác thời điểm khoảng khách giữa nàng và hắn càng xa thì khoảng cách giữa hắn và Kiều Sở sẽ càng gần.
Trong lòng nàng đấu tranh suy nghĩ, lo âu không ngừng, rúc vào trong lòng hắn thấp giọng khóc lên, thẳng cho đến khi cảm nhận từ cổ truyền đến nguồn nhiệt nóng rực cùng đau đớn nàng mới kinh ngạc phục hồi tinh thần, thanh âm trầm thấp cùng chiếm đoạt của hắn truyền tới nơi cổ nàng: “Vừa rồi, Nhị ca của ta đối đãi với ngươi như thế nào, ở đây hay là ở đây?”
Cánh môi của nam nhân mang đến lửa nóng kích thích da thịt nàng, cảm giác làm cho người ta kinh sợ kia khiến cho nàng không khỏi thấp giọng ngâm ra tiếng, bất giác nắm chặt lấy y phục của hắn.
Nếu đổi lại là ngày xưa, nàng còn có thể đẩy hắn ra, nhưng lúc này nàng lại như mất hết toàn bộ khí lực, mặc cho hắn tùy ý chạm vào người nàng….
Ngay thời điểm khi nàng sắp hòa tan vào trong nụ hôn cùng sự vuốt ve của hắn, đột nhiên hắn lại dứt ra…Ngay khi nàng còn đang cả kinh sửng sốt, chỉ nghe thanh âm nhàn nhạt của hắn còn lưu lại bên tai.
“Theo như lệ cũ, ngày mai phụ hoàng ta sẽ dẫn ta ra ngoài đi săn, sau đó buổi tối sẽ tổ chức lửa trại để ăn mừng, chỉ một đêm này, ngươi nhớ kỹ….sau khi đêm lửa trại kết thúc, ta sẽ chờ ngươi ở khu vực săn bắn của Duệ vương.
Đến lúc đó, nói cho ta biết quyết định của ngươi, là ở lại bên cạnh Nhị ca, hay là làm nữ nhân của ta, hoặc là rời đi khỏi nơi này.
Nếu ngươi thật sự yêu người kia như thế, ta sẽ trả ngươi về cho hắn, chuyện của ta về sau tất cũng không cần ngươi quan tâm nữa.”
Nàng muốn đuổi theo, lại chung quy kinh ngạc ngã quỳ trên mặt đất….
Con người hắn vẫn không ngừng thay đổi, trở nên cường đại, trở nên lãnh khốc.
Nhưng hắn thủy chung vẫn đối với nàng rất tốt, nhưng dường như bắt đầu từ đêm đó ở Phi Thiên tự, hắn đã thay đổi.
Hắn không còn khoan dung đối với nàng nữa, hắn chỉ lui về phía sau từng bước từng bước, cũng là bức bách nàng phải tiến đến gần hắn từng bước từng bước….
Nàng chỉ có thể lựa chọn, một là ở bên cạnh hắn, hai là rời đi, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Hắn đi rồi, có phải là trở về bên chỗ của Kiều Sở hay không?
Nàng ngã quỳ trên đất, chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh rét lạnh……
(Ơn trời, cuối cùng cũng edit qua được đoạn có mụ Trầm biểu tiểu nhân…à nhầm tiểu thư này ~)
***********************************
Trong rừng.
Nam tử một thân áo choàng màu đen đang mị mâu nhìn chằm chằm vào đám cây cối phía xa xa, trầm mặc thật lâu không nói gì.
“Gia.”
Nam nhân dung mạo xấu xí đứng bên cạnh hắn thấp giọng lên tiếng.
“Ta đang nghiền ngẫm tâm tư của Nhị ca…” Nam tử ảm đảm cười, lập tức dừng ý cười, nói: “Thiết thúc, gọi người tới đây, ta có việc cần giao đãi.”
Lão Thiết mặc dù nghe ra ngữ khí của hắn lãnh đạm, nhưng biết hẳn là phân phó chuyện liên quan đến bố trí phòng thủ trên đường trở về, đây là sự việc trọng đại, không được có nửa điểm qua loa, cho nên lập tức ứng lời rời đi, vừa mới khập khiễng đi được vài bước lại bị hắn gọi ngược lại: “Y phục của nữ quyến do Bích Thủy trông coi, thúc thông tri Bích Thủy gọi hai tỳ nữ của nàng qua đó chiếu cố, mang thêm hai cái bếp lò.
Y phục của ta do Cảnh Bình cai quản, nói Cảnh Bình tìm một chút, coi có tìm được áo cừu tử nào của ta không, đem qua đó tặng cho nàng một cái.”
Lão Thiết ngẩn ra, quay người lại, chỉ thấy một tay Duệ vương đang khẽ vân vê áo choàng trên người, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, miệng hắn nói “Nàng” mặc dù không nói rõ là ai, nhưng lão Thiết hiểu được người hắn nói tới là người nào.
Hắn thấp giọng bẩm: “Lúc xuất môn, gia vì thân thể mình luôn rất khỏe, thêm nữa muốn tinh giản hành lý, cho nên áo cừu….thật ra chỉ mang duy nhất một cái này đến mà thôi.”
“Ân, vậy thôi đi.”
“Gia, Thanh Linh cô nương cùng Kiều chủ tử…”
“Thiết thúc, hai người các nàng có thể nào đánh đồng!” Ngữ khí Duệ vương hơi trầm xuống: “Đi đi, chuyện Kiều Sở không phải chuyện trọng yếu, ta chỉ thuận tiện phân phó một chút mà thôi.
Hiện tai thúc mau thông tri ám vệ lại đây, mặt khác, bảo Cảnh Thanh đến khu vực phía đông nam của khu đi săn của Duệ vương quan sát, xem có thể tìm thấy chút dấu hiệu nào của bọn Tuyết ngân khác hay không.”
“Hang trú ẩn của bọn Tuyết ngân này rất khó tìm” Lão Thiết giật mình một cái: “Gia là muốn săn mấy con Tuyết ngân này để làm áo cừu tử cấp Thanh Linh cô nương? Chính là, gia nếu không trở về, vẫn là nên phân phó chuyện của Kiều chủ tử một chút, nàng đang bị thương……”
“Không cần.”
*****
Doanh trướng của Lang Lâm Linh.
Lang Lâm Linh thản nhiên hỏi: “Hắn thật nói như thế sao?”
Bên dưới giường, Bích Thủy gật gật đầu, lại nói: “Lang chủ tử, vậy nô tỳ cáo lui trước, còn phải thu xếp cho Kiều chủ tử bên đó.”
Nàng nói xong đuôi mắt lướt nhanh qua Lang Lâm Linh, nhìn thấy thần sắc của Lang phi tựa hồ vẫn bình thường.
Lang Lâm Linh âm thầm cười trong lòng…Muốn nghiền ngẫm tâm tư của ta, Bích Thủy ngươi còn chưa có đủ tư cách! Ta mặc dù đã lưu ý với ngươi, rằng nếu có việc gì cổ quái liền bẩm báo cho ta biết, nhưng ngươi lúc này đến nói với ta việc gia phân phó sai người chiếu cố Kiều phi, chẳng phải là muốn ám chỉ với ta rằng gia còn không có giao đãi như thế với ta, thật càng có vẻ như rất yêu thương Kiều phi? Chẳng lẽ còn không phải là ngươi muốn nhìn thấy ta cùng Kiều phi đấu đá nhau sao? Kiều phi nửa đêm ai oán chẳng lẽ ngươi còn không biết? Cũng tốt thôi, lần này ta thành toàn cho ngươi, cũng là để cho ngươi rõ ta ở trong lòng gia rốt cuộc là như thế nào (Chả thế nào cả, cuối cùng chị cũng bị tác giả đá đi thôi =~=)
Nàng nhắm mắt lại, có lẽ…..Chính nàng cũng muốn chứng thực một chút.
Bích Thủy đang định rời đi, chỉ nghe Lang Lâm Linh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Không cần thông tri cho tỳ nữ của nàng, ấm lô cũng tất không cần mang qua.”
******************
Buổi tối ngày hôm sau, bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở.
“Lửa trại này coi bộ rất náo nhiệt, đáng tiếc là chúng ta lại phải trông chừng cho vị Kiều phi ốm yếu kia, chẳng thể đi đâu được!”
“Đừng nói nữa, vạn nhất để Duệ vương biết, chúng ta không trả giá nổi đâu.”
“…..”
“Mới vừa rồi ta nghe mấy vị bằng hữu nói, Duệ vương cùng Lang phi hiện tại đang ở bên đó cùng hoàng thượng thưởng thức ca vũ rất vui vẻ…Nghe nói Duệ vương cùng Phương chủ bộ kia tài thổi sáo đều là nhất tuyệt, ai cũng ầm ĩ đòi hai người bọn họ hợp tấu một khúc, thật không biết là náo nhiệt tới cỡ nào đâu.” Người nói trước hạ giọng nói: “Ta thật cảm thấy được, Duệ vương thật không phải sủng ái Kiều phi giống như trong lời đồn đãi.
Nếu quả thật sủng ái nàng thì đâu có thể để một cái người bệnh như thế một mình ở trong này? Cũng không có gọi nha hoàn tới đây trông nom! Vị chủ tử này rất có thể đã bất tỉnh nằm bên trong rồi, vừa rồi ta nghe thấy tiếng ho của vị này vô cùng run rẩy, Duệ vương kia cũng thật là vững tâm…….”
Kiều Sở bị thanh âm huyên náo bên ngoài đánh thức, trên người một mảnh lạnh như băng, đầu đau như búa bổ, toàn thân đau đớn giống như bị kim chích, nàng vật lộn mở mắt ra.
Cổ họng ngưa ngứa, mà nghe được lời của mỗ hộ vệ bên ngoài doanh trướng, liền phải đem cái ho đã chạy lên tới cổ họng nuốt vào bụng, hợp lại toàn bộ sức lực đi nhẫn nhịn.
Lửa trại đêm? Nghe bọn họ nói vậy, xem ra là nàng đã ngủ suốt một ngày một đêm.
“Ta nghe nói vị Kiều phi này vốn bị ghẻ lạnh, hình như cũng chỉ là do một cái thứ phi sinh ra, làm sao có thể bì kịp với Nguyên phi nương nương……”
Thanh âm ngoài trướng lại một lần nữa truyền đến, nàng dù gì cũng là một vị chủ tử, vậy mà bọn họ có thể nào nói nàng khó nghe như vậy? Nàng nhẫn nhịn cái ho đã thập phần thống khổ, lúc này thật muốn ho một cái để cho đám người ngoài kia biết là nàng đã tỉnh rồi, thình lình nghe được một tiếng cười lạnh: “Chuyện của chủ tử há có thể để cho các ngươi tùy tiện đem ra nói sao? Nếu còn để cho bổn vương nghe được một lần nào nữa, ta mặc kệ các ngươi là người của ai, là người của Duệ vương hay là Hạ Hải Bằng, ta đều sẽ lấy mạng kẻ đó!”
Thanh âm này dường như có chút xa lạ lại có chút quen thuộc….Bổn vương? Là vị gia nào? Kiều Sở vỗ vỗ cái đầu đau nhức, lại nghe được một đạo thanh âm non nớt hỏi: “Cửu ca, ca tức giận như vậy làm cái gì? Ca chẳng phải nói đem tiểu Cửu đến đây gặp Bát tẩu sao?”
“Hừ, đám nô tài này đang nói xấu Bát tẩu của ngươi.”
Thanh âm trẻ con lập tức phẫn nộ vang lên: “Ta thả hồ ly cắn chết các ngươi, Nguyên Bảo, cắn bọn họ!”
Theo thanh âm một lớn một nhỏ, chúng hộ vệ kinh hãi rối rít nhận lỗi, Kiều Sở khẽ bật cười, tựa hồ người đến là khách quý đi? Là Hạ vương và tiểu hoàng tử?
Nàng đang muốn lên tiếng bảo đám hộ vệ để cho hai người kia tiến vào, lại đột nhiên nghĩ đến bộ dáng chính mình tóc tai bù xù, y phục lộn xộn, làm sao có thể đi ra ngoài gặp khách?
Nàng nỗ lực đứng dậy, đi đến gần ghế dài cầm lấy ngoại bào, đang muốn mặc vào, bỗng dưng cổ họng lại đau đớn khó chịu, nàng nghĩ là do lạnh, nàng muốn hướng đến bàn uống một chút nước đã rồi mới lại thay y phục gặp khách sau.
Không nghĩ tới vừa mới bước được hai bước, thể lực liền không chống đỡ được nữa, cả người lập tức té ngã trên mặt đất.
Tay nàng nổi gân xanh chống vào đất mượn lực đứng lên, thình lình nghe được một tiếng vang nhỏ, liêm trướng đã bị người nào đó vén lên.
Danh Sách Chương: