Kiều Sở biết mình lại khẩu tiện, hơn nữa còn tiện đến không nhẹ, nhưng đúng là nàng thật sự không nghĩ đến hắn nhanh như vậy đã quay về.
Trông hắn có vẻ rất giận, nàng trước đó cân nhắc ít nhất đến đêm khi mọi người đã giải tán, hắn mới có thể lại đây vén cái hỉ khăn uống chút rượu, sau đó lại trở về động phòng, như vậy mới là đúng quy trình.
Hiện tại, để tránh nói càng nhiều sai càng nhiều, nàng quyết định bảo trì im lặng.
Đang lúc cúi đầu, chỉ thấy Cảnh Thanh đã rất anh anh dũng dũng bắt được đôi Uyên Ương kia.
Vẫn là những con người đó, nhưng không còn tiếng náo nhiệt truyền đến cách vách nữa.
Nhớ lại mọi chuyện trước đó, nàng biết người nam nhân này làm cho người ta cảm giác hắn là người luôn ôn nhuận như ngọc, như mộc xuân phong, chưa từng nổi giận.
Nhưng giờ phút này có lẽ là hắn vô cùng giận, bởi vì nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực kìm lửa giận của hắn trên đỉnh đầu nàng, cho nên cả mọi người cũng im miệng không phát ra tiếng nào.
Có điều, tay của nàng bị hắn kìm đến phát đau, nhưng nàng nào dám phản kháng, lựa chọn cúi đầu xem mặt đất.
Có người ho nhẹ một tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Còn không mau mang rượu qua cho tân lang tân nương uống giao bôi đi, Bát đệ lát nữa còn phải ra ngoài mời rượu phụ hoàng nữa”
Là Trữ vương lên tiếng.
Hai vị hỉ nương vẫn ngây ra như phỗng, thái tử liền mắng: “Còn không mau đi!”
Hai hỉ nương lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng thu xếp rót rượu.
Đột nhiên, một người trong đó “Ai nha” một tiếng, Hiền vương nhướng mày, trầm giọng nói: “Phế vật! Thế nào? Chỉ có chút việc cỏn con đó mà cũng làm không xong sao? Nếu không phải hôm nay là ngày vui của Bát đệ, bổn vương nhất định sẽ xử lý hai người các ngươi!”
Kiều Sở cúi đầu liếc mắt qua, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm hai vị hỉ nương chân tay luống cuống, hai hỉ nương lúc này thật sự là sợ đến phát khóc, một người run giọng nói: “Rượu hợp cẩn này…cả hủ đều hết sạch rồi ạ”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tay Kiều Sở lại bị siết đau, đón nhận những ánh mắt đồng loạt hướng về phía nàng.
Nàng cao ngất nhìn sang…mọi người trông thấy sắc mặt nàng có chút….vô cùng thê thảm, trải qua sự kiện đậu phộng ném vịt nướng, à không, là Uyên Ương nướng, vị Vương phi này còn có chuyện gì mà không thể làm ra? Rượu kia phỏng chừng là do nàng uống bằng sạch!
Hạ vương phi thường khoa trương, miệng há ra còn không kịp ngậm lại, vẻ mặt không thể tin trừng to hai mắt nhìn nàng.
Liền ngay cả Kiều Mi cũng dùng nét mặt tỏ vẻ an ủi nhìn nàng.
Dựa vào tính cách của Kiều Mi, ngày thường nếu có thể làm tổn thương nàng thì sẽ lập tức không buông tha, chỉ có thời khắc này cũng phải tốt bụng buông tha cho nàng.
Bởi vì, Duệ vương đang phi thường tức giận.
“Vụt” một tiếng, cả người nàng bị ai đó kéo nhanh đến nỗi nghe rõ cả tiếng va chạm với không khí.
Bởi vì tay vẫn bị người nào đó nắm thật chặt, cho nên lúc này thắt lưng cũng bị người ta kéo đến gần.
“Nương tử còn có cái gì muốn nói?” Khóe môi Duệ vương mang ý cười nhẹ nhàng hỏi.
Thanh âm tuy nhẹ, nhưng cũng tuyệt đối là thoát ra qua kẽ răng nghiến chặt.
Phía sau mặt nạ, ánh mắt hắn thâm sâu khó lường, còn có chút ánh sáng lóe lên.
Là ánh lửa.
Kiều Sở cắn cắn môi, nghĩ gì đó, xong thấp giọng nói: “Phu quân, nếu ta biết đó là rượu hợp cẩn, ta tuyệt đối sẽ không đem nó toàn bộ uống sạch”
“Tối thiểu cũng lưu lại hai chén”
Trên tay lại đau nhói.
Kiều Sở khóc không ra nước mắt, đều là họa do hai cái vị hỉ nương kia mà ra, bọn họ có thời gian tán nhảm này nọ, vậy mà không chịu nói cho nàng biết rượu này không thể đụng vào, Hiền vương tốt nhất nên lôi bọn họ ra xử lý luôn cho rồi.
Lúc này, lại không biết là ai mở miệng nói một câu: “Hay là sang phòng Lang muội muội mượn một ít mà dùng vậy” , Kiều Sở vừa nghe thầm khen một câu, cao kiến nha, thiếu chút nữa vỗ đùi nói “Thế còn gì bằng”, đương nhiên, lúc này, nàng tốt nhất không nên nói gì cả__nói gì cũng là sai, chỉ có thể lặng lẽ liếc mắt qua, liền thấy người vừa đưa ra đề nghị là một la y nữ tử đứng bên cạnh Trữ vương.
Dung mạo nàng thanh tú xinh đẹp, tóc vấn lên cao, áo mỏng bằng lụa xanh biếc, nhìn cực kỳ đẹp đẽ quý giá, đứng lại gần Trữ vương như vậy, nàng có lẽ là Vương phi của Trữ vương.
“Để nô tỳ đi lấy”
Phương Minh cùng Cảnh Bình vừa muốn dời bước, Tứ Đại đã kêu lên một tiếng liền xông ra ngoài.
Mỹ Nhân trên mặt lạnh như băng, khó nhìn ra một chút biểu tình, vẻ mặt bất đắc dĩ, hơn nữa ánh mắt như muốn nói “Người tự cầu phúc đi” nhìn nàng.
Nàng thử thoát ra khỏi cái kìm chặt tay của Duệ vương, nhưng tay lại bị đối phương nắm còn chặt hơn nữa, nàng đau đến muốn khóc, nhưng cũng đành phải bất động.
Trong phòng vẫn rất yên tĩnh.
Mỗi người đều im lặng, âm thầm nhìn Duệ vương.
Kiều Sở nghĩ, Thượng Quan Kinh Hồng này ngày thường luôn tỏ ra ôn nhu, nhưng hôm nay lại đột nhiên đổi tính, lại trước mặt nhiều tâm phúc của hoàng đế như vậy, hẳn là khiến người ta đặc biệt sợ hãi?
Bởi vì nếu hắn ngày thường cũng tức giận, ngươi đại để biết được tính khí hắn là như thế nào.
Nhưng một người chưa từng nổi giận qua lần nào, một khi tức giận thật khiến người ta khó đối phó.
Hơn nữa, Thượng Quan Kinh Hồng lúc này cũng một mực giống như nàng đều bảo trì “im lặng là vàng”, cho nên ai cũng không biết được là hắn muốn thế nào.
Bầu không khí ngột ngạt đến hít thở không thông, không gian càng trở nên yên tĩnh làm cho cổ họng mọi người như bị chẹn lại.
Chỉ nghe một tiếng ho nhẹ vang lên, lại là Trữ vương, lần này hắn khẽ ho, sau đó cùng thái tử và Hiền vương hai người trao đổi ánh mắt.
Hiền vương khẽ liếc thái tử một cái, thái tử hơi hơi gật đầu, hắng giọng nói với hai vị hỉ nương từ nãy giờ vẫn sợ đến ngây ngốc đứng một bên: “Trước hết để Bát gia và công chúa uống canh Thiên tử đi đã, đợi rượu kia lấy đến rồi hẵng uống sau vậy”
Hai hỉ nương lại giật mình tỉnh dậy, Kiều Mi vội cười nói: “Đúng vậy, điện hạ, để thần thiếp làm”
Nàng nói xong liền gọi nữ nhân đứng bên cạnh Trữ vương: “Bội tỷ tỷ, mau đến giúp một tay”
Nữ nhân được gọi là Bội tỷ tỷ chính là Nguyên phi của Trữ vương, Bội Lan.
Nàng cũng gật đầu cười, hai người cùng tiến tới bên cạnh bàn, Kiều Mi hai tay cầm lấy một cái bát rỗng, còn Bội Lan mở cái nắp bát đựng canh Thiên tử ra.
Đột nhiên, nàng sửng sốt, nhìn chằm chằm một chút cặn còn sót lại bên trong bát canh, lại thấy mọi người đang khẩn trương chăm chú nhìn mình, đành bất đắc dĩ cười cười, chìa hai tay ra: “Canh thiên tử này….cũng hết rồi”
Hai hỉ nương “rầm” “rầm” hai tiếng ngã luôn xuống đất.
Mọi người cả kinh, lại đồng loạt nhìn về phía Kiều Sở.
Duệ vương bất đắc dĩ hơi nhắm mắt lại, ôn nhu cười cười hỏi: “Sở nhi, nàng có từng thấy cái bát canh kia lần nào chưa?”
Thanh âm mềm mỏng tới không mức thể mềm hơn được nữa.
Tâm Kiều Sở cũng loạn lên, cố gắng làm cho giọng mình bĩnh tĩnh hơn một chút: “Phu quân, chính là bát canh rất ngọt bên trong có hạt sen nấu với bách hợp à?”
Bội Lan khẽ gật đầu, sau đó bước về đứng bên cạnh phu quân mình.
Kiều Sở nghĩ một lát lại nói: “Mỹ Nhân, canh liên tử bách hợp kia ngươi cũng mau sang bên Lang tỷ tỷ cách vách mượn một ít đi thôi”
Cùng thời khắc đó, Duệ vương nhìn về phía Phương Minh, gầm lên giận dữ: “Đem hai hỉ nương này ném ra ngoài cho bổn vương, hiện tại, ngay lập tức!”
Danh Sách Chương: