“Cũng may ngươi đã từng dạy ta thổi một khúc sáo dùng làm tín hiệu trong lúc nguy cấp không có ai bên người.
Ta lúc đó mượn phòng Kiều Mi thổi sáo thông tri cho ám vệ biết vị trí ta ẩn thân…Sau Thiết thúc mới tìm được ta.”
Kiều Sở đột nhiên nhớ tới, lúc nàng còn ở phủ thái tử, một đêm tuyết kia có nghe tiếng sáo vang lên, đêm đó thái tử vẫn đang còn ở trong phòng nàng…hiện giờ nghĩ lại, cứ như chuyện đã trôi qua đến mấy đời rồi.
Thì ra, là hắn dạy nàng thổi sáo.
Trữ vương thở dài: “Thái tử phi đã biết thân phận của muội rồi?”
Thanh Linh khẽ cười khổ: “Sau khi muội lấy được giả đồ, đã chuyển giao lại cho một ám vệ ở gần đó đem giả đồ đến phủ Hiền vương, còn chính mình lặng lẽ quay về phủ thái tử trộm thực đồ.
Độc kia quá lợi hại, muội không dám lấy thân phận là Phương Kính quay trở về phòng của chính mình, nếu thái tử phát hiện muội trúng độc sẽ rất phiền toái.
Muội vốn chỉ cải nam trang, dịch dung đi trộm thực đồ, sau khi thoát khỏi thư phòng tình thế quá cấp bách, ngay cả mặt nạ dịch dung bị rớt ra cũng không thể nhặt lại, sau đó thì dịch dung thành tỳ nữ của Kiều Mi để thoát thân………”
Tông Phác hơi hơi trầm ngâm, thấp giọng nói: “Thanh nhi ngày thường cải trang thành Phương Kính, mặc dù vốn vẫn là dung mạo của nàng, nhưng trên mặt lại hóa nam trang, cổ áo lại che đi yết hầu.
Hoàng thượng, thái tử cũng biết nàng là nữ tử nhưng vốn là che dấu giúp nàng, Phương Kính này mặc dù bộ dáng tuấn tú, nhưng không quá mức giống nữ tử, ngươi lúc này mặc một thân nữ trang liền không lừa được người…..Thái tử phi sẽ nhận ra ngươi, tố cáo ngươi với thái tử.”
Thanh Linh thấp giọng cười, nói: “Ta đã ép nàng nuốt độc dược, độc này là do Kinh Hồng tự tay chế ra, người khác không dễ dàng có được giải dược, nàng ta tự biết phải làm như thế nào.
Mặt khác, nàng hẳn là không biết ta là người của Kinh Hồng, có điều ta dụng độc đối với nàng, Kinh Hồng ngươi……..”
Thần sắc của nàng có hơi hơi phức tạp, nói xong liếc mắt nhìn Duệ vương một cái, Duệ vương lại không nói gì, hắn còn đang vận nội lực giúp nàng ngăn chặn độc khí.
Trữ vương cùng Tông Phác nhìn nhau, hơi nhẹ nhàng thở ra, Trữ vương nói: “Nhị ca hẳn đã đoán được người tới trộm thực đồ là cơ sở ngầm của Kinh Hồng, nếu thân phận của muội bị lộ ra ngoài, hắn sẽ nói với phụ hoàng, tư nghi đến trên người Kinh Hồng sẽ rất phiền toái…….”
Cảnh Bình gật đầu thấp giọng nói: “Mẫu thân của Thanh Linhh cô nương là biểu muội của mẫu thân thái tử và Thường phi nương nương, nếu so với Thường phi nương nương thì mẫu thân của cô nương cùng với mẫu thân của thái tử tình cảm sâu nặng hơn.
Hoàng thượng cũng rất yêu thích cô nương, từ nhỏ đã có ý định đem cô nương gả cho thái tử, nhưng cô nương lại từ chối hôn ước.
Cô nương nói nữ nhi cũng không thua kém nam nhân, cũng có khát vọng của riêng mình, nguyện lấy một thân nam nhi phụ trợ thái tử đăng cơ rồi mới bàn luận đến chuyện lập gia thất, vì thế mới xuất hiện Phương Kính.”
Bội Lan cười khổ: “Thường gia kinh doanh tơ lụa châu báu, là một hộ giàu có ở Giang Nam.
Huynh đệ Phương Tổng quản là cô nhi được Thường phi thu nhận về làm người hầu trong nhà, sau đại ca Phương Tín của Phương tổng quản nhờ làm việc xuất sắc cho nên mới trở thành Đại tổng quản ở Thường gia.
Mẫu thân của Thanh nhi tính tình thanh ngạo, cùng Phương Phỉ nương nương rất thân thiết cho nên thường xuyên ra vào Thường gia.
Nàng ái mộ Phương Tín, nhưng lại không để ý Phương Tín đã có thê thất, mượn một lần Phương Tín uống rượu say giữa hai người đã xảy ra chuyện thân mật.
Sau nàng lại lừa gạt thê tử của Phương Tín rằng người Phương Tín yêu chính là nàng, nghĩ cách bức tử Phương thê, Phương Tín yêu thê tử cho nên cũng tự sát theo.
Mẫu thân của Thanh nhi mới vì vậy mà tỉnh ngộ, sau mới vào chùa làm ni cô, mà ngay lúc đó đã có Thanh nhi, mới đem Thanh nhi giao cho Phương Phỉ nương nương nuôi dưỡng, cũng không đề cập đến phụ thân của Thanh nhi là ai.”
Thanh Linh tự giễu cười cười, nhẹ giọng tiếp lời: “Ngay cả hoàng thượng và Phương Phỉ di nương cũng không biết phụ thân ta là ai.
Thúc phụ cũng biết việc này, sau khi ta đến chỗ di nương không bao lâu thì lặng lẽ nói cho ta biết, ta theo họ mẫu thân là Trầm.
Khi ta ở chỗ Phương Phỉ di nương, Bất Tạ di nương thường mang thái tử cùng Duệ vương đến thăm Phương Phỉ di nương….Mặc dù mẫu thân của ta cùng Phương Phỉ di nương giao hảo, nhưng ta lại không cùng nhi tử của Phương Phỉ di nương…..” Nàng nói tới đó hơi hơi dừng lại, ngữ khí vừa chuyển, nói: “Nếu chuyện Phương Kính trộm đồ bị phát giác, hoàng thượng sẽ lập tức hoài nghi đến Kinh Hồng……Ân, ta phải quay về phủ thái tử.”
“Ngươi còn có thể quay về sao?”
Một đạo âm thanh thản nhiên đánh gảy lời Thanh Linh.
Trong lòng mọi người trầm xuống, là Duệ vương.
Thanh Linh cả người chấn động, nghe ra trong giọng nói của hắn mang ý châm chọc không thèm che đậy, hắn từ khi nào lại dùng cái loại ngữ khí này mà nói chuyện với nàng? Đối với nàng, hắn thậm chí chưa bao giờ có một câu nói nặng….Hắn tức giận vì nàng tự mình làm bậy, có phải không?
Cảnh Bình ngập ngừng nói: “Gia, Thanh Linh cô nương làm thế cũng vì người, người đừng trách cô nương……….”
“Ba” một tiếng, hắn cả kinh mạnh mẽ ngậm miệng lại, Duệ vương đột nhiên tháo mặt nạ ném tới trên giường.
Mọi người mặc dù biết dung mạo thật của hắn, nhưng cho dù bọn họ có là bạn sinh tử nhưng hắn cũng rất ít khi tháo xuống mặt nạ trước mặt bọn họ.
Một phần là để che giấu…một phần là vì khuôn mặt giống y hệt thái tử, mặc dù là một dung mạo khuynh thành, nhưng hắn lại rất chán ghét.
Mọi người lúc này đều khiếp sợ, bất an trong lòng nổi lên.
Thanh Linh cố tự trấn định, tâm lại giống như bị một con ác thú vồ lấy, nàng chậm rãi dao dộng đứng lên.
Bên môi Duệ vương cười yếu ớt, tròng mắt lại lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Nàng sẽ rất nhanh chết thôi, thử hỏi một cái người đã chết trở về bằng cách nào?”
Thanh Linh chấn động, lập tức im lặng: “Ta không hối hận.”
“Ta lại hối hận.
Ta là điên rồi mới có thể yêu ngươi.” Đuôi mắt Duệ vương khẽ nhíu lại, đột nhiên buông nàng ra, chậm rãi đứng dậy khỏi giường, đôi mắt trên khuôn mặt tuyệt mĩ lại chứa đầy vẻ châm chọc.
Mọi người tuyệt không nghĩ tới Duệ vương sẽ nói như thế, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc, Tông Phác cười lạnh: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi mới điên rồi, Thanh nhi đối đãi với ngươi như thế, mà ngươi lại nói với nàng như vậy!”
Vốn hắn luôn lấy việc phụng theo Duệ vương làm chính, hai người cũng là bằng hữu quân thần nhiều năm, hắn trước nay vẫn gọi Duệ vương là Bát gia, nhưng lúc này lại gọi cả tên lẫn họ, có thể thấy được vị Đại lý tự khanh tính tình luôn trầm ổn này cũng đang rất tức giận.
“Tông Phác, ngươi đừng chọc hắn nữa!” Thanh Linh cắn chặt răng, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống: “Vậy ngươi đừng yêu ta nữa, ta cho tới bây giờ cũng chưa yêu cầu Bát gia ngươi phải yêu ta cái gì.”
“Ca ca” Tần Đông Ngưng vừa sợ vừa vội, tiến lên đỡ lấy Thanh Linh.
Sau bức bình phong Kiều Sở vốn đã đủ khiếp sợ rồi, lúc này, tầm mắt lại rơi xuống chỗ Tần Đông Ngưng và Thanh Linh tiếp xúc với nhau, nàng cả kinh, đột nhiên nhớ tới hai sự kiện!
Trong lúc mọi người còn đang khó hiểu, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Duệ vương nhẹ nhàng kích chưởng, hai ám vệ liền đi vào.
Danh Sách Chương: