Diệp Phi cong môi “Dì cả là một chuyện lớn, cho dù anh quản trời quản đất, cũng không quản được chu kỳ kinh nguyệt của em!” Trời ơi, Cô không tin đến tháng rồi anh còn cần cô.
Hai đầu lông mày anh trĩu xuống buồn bã, cánh tay anh tóm lấy cô ôm vào lòng “Dì biết phối hợp với em đấy nhỉ?”
“Anh không tin à?” Anh không chê bẩn em đưa anh xem khăn lót!” Diệp Phi vửa nói vừa lấy tay rút cái khăn , giơ lên lắc lắc trước mặt anh. Haha, biết là anh đa nghi nên cô đương nhiên phải làm không có kẽ hở nào. Ánh mắt anh thu vào cái vùng đỏ đậm trên khăn lót, cánh tay giữ chặt cô “Bảo bối, em chờ đến lúc em lên đại học sẽ có một môn học đi sâu nghiên cứu về máu, hình thái của son môi và máu khác nhau hoàn toàn.
Mặt Diệp Phi đọng lại nụ cười ngượng ngùng “Tôi đồng ý kết hôn thay chứ không đồng ý ngủ thay!” Tay cô cạy cánh tay cường tráng của anh ra, chửi thầm đồ đàn ông đáng chết, lấy một người đàn ông học y học, đến lừa như này cũng không dễ lừa.
“Hôn lễ là của chúng ta, người trên giấy đăng ký kết hôn cũng là chúng ta, em cảm thấy em là kết hôn thay?” Mộ Thương Nam lật người lại, đè ép sát lên người cô.
“Tôi không cần gả cho anh, Thiên Tịnh tỉnh, tôi sẽ đi!” Diệp Phi tức hét lớn.
Mộ Thương Nam nhếch mép, đã gả cho anh như này rồi, cô còn muốn đi?
“Trước tiên phải tính sổ em lừa anh! Em nói anh phải làm gì?” Tay anh văn vê cằm cô và chất vấn.
Diệp Phi tức giận cầm khăn lót ấn lên gương mặt tuấn tú của anh “Biến! Tôi không đồng ý, cho dù kết hôn rồi, cũng xem như là cưỡng hiếp, tôi đi kiện anh!”
Mộ Thương Nam lấy tay lấy cái khăn lót trên mặt ra ném xuống đất, tức giận mặt tối sầm lại, dám dùng thứ này đập lên mặt anh, anh thấy cô không muốn sống nữa rồi!
“Em cứ đi tìm cả nước ZH này, xem ai dám nhận án của anh!” Tay anh kéo quần áo của cô ra, hôm nay anh không bắt cô ngoan ngoãn phục tùng thì anh không phải là Mộ Thương Nam.
Diệp Phi xoay người, định thoát ra khỏi cơ thể anh, nhưng làn da mịn màng của cô chạm vào cơ bắp cường tráng của anh, cảm giác đặc biệt quyện lấy cơ thể của hai người.
Một ngọn lửa đang đốt cháy toàn thân Mộ Thương Nam, tay anh ấn chặt eo cô, cố định vị trí của cô, anh đã không thể chịu đựng nổi, muốn giải phóng tất cả dục vọng của anh.
Diệp Phi bị anh ép chặt, cô không khống chế được run lên, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đêm hôm bị trai bao ở quán rượu xé nát.
Nỗi đau đớn trong ký ức khiến cô có ám ảnh tâm lý về chuyện này, tay cô đẩy ngực anh ra, không cho anh sát lại.
Đây là quyền làm chồng của anh, anh phải ngày ngày thực hiện quyền lợi của anh. Nhưng cô không thoải mái, anh cũng không thoải mái, rõ ràng đây là lần thứ hai, nhưng không dễ dàng hơn lần thứ nhất là bao. Cảm thấy Diệp Phi căng thẳng đến run rẩy, anh không dám cố gắng chiếm hữu cô, anh nhẫn nại từ từ hôn cô, yêu cô, cho cô sự sủng ái nhất, để cô thích ứng, để cô cảm thấy sự cưng chiều của anh.
Một cảm giác ngứa ngáy khó chịu như kiến bò trên người cô, khiến tay cô không khống chế được nắm lấy vai anh, và muốn kéo người anh vào người cô chặt hơn, để làm giảm đi sự khó chịu trên cơ thể.
Mộ Thương Nam cảm nhận được sự thay đổi của người phụ nữ bé nhỏ, anh cắn nhẹ vào tai cô thì thầm “Vợ yêu! Mình làm việc mình thích đi!”
Cùng với giọng nói của anh trầm xuống, Diệp Phi không kiểm soát được lấy cánh tay ghì chặt cổ anh. Hoàn toàn là phản ứng của tiềm thức, bộ não của cô sớm đã bị anh lấy mất hết lý trí rồi, bản năng chỉ muốn tan chảy cùng anh.
Trong căn phòng khúc khủy đang bện lấy âm thanh hai con người đang quyện vào nhau, bóng dáng hai người trên tường bị ánh đèn pha lê kéo dài, đẹp như một hình bóng.
-
Phòng bệnh của Thiên Tịnh được mở ra, một bác sĩ mặc áo trắng blu bước vào, trên mặt anh đeo khẩu trang màu trắng, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Anh lấy ngón tay vành mí mắt của Thiên Tịnh, dùng đèn pin kiểm tra cho cô.
Một lúc sau lại lấy ống truyền ra, trong lọ nước truyền của Thiên Tịnh, hút một ít nước truyền, ống truyền được anh thu lại để lên túi áo của anh.
Anh quay người đi ra khỏi phòng bệnh của Thiên Tịnh, bóng dáng cứ như ma quỷ biến mất ở sân sau bệnh viện.
Trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, màn hình máy tính màu vàng kim sáng lên cửa sổ một cuộc gọi video. Chúa tể bóng đêm bật cửa sổ lên “Cậu thất bị rồi, không cưới được Diệp Phi. Sớm đã nói với cậu không được đi cứu hai người đó. Cậu khăng khăng không nghe, cậu biết cậu đã bỏ lỡ thứ gì không?”
“Hai người ông nói là ba mẹ tôi!” Cung Trạch Vũ ngồi quay lưng lại nói với chúa tể bóng đêm.
“Hahaa. Cậu dám nói chuyện như thế với tôi?” Chúa tể bóng đêm nói.
“Tại sao lại không dám? Họ là ba mẹ tôi, những việc ông làm với họ, lương tâm ông có thấy đau không?” Cung Trạch Vũ chất vấn chúa tể bóng đêm.
“Lương tâm của tôi rất vui. Đại trượng phu làm việc không coi trọng tiểu tiết! Cậu chính là quá tầm thường mới có kết quả như vậy! Diệp Phi đã được gả cho Mộ Thương Nam!” Tay chúa tể bóng đêm đánh rơi con chuột của ông.
“Như thế thì đã làm sao? Là Mộ Thương Nam ép Diệp Phi kết hôn, Diệp Phi không yêu anh ta, Anh ta càng ép, Diệp Phi càng hận anh ta. Trong trái tim Diệp Phi chỉ có tôi!: Cung Trạch Vũ nói.
“Người trong lòng cô ta là cậu thì có tác dụng gì, quan trọng là cậu phải cưới được cô ta! Người của tôi báo với tôi, luật sư đã liên lạc với Thiên Tịnh, chỉ là Thiên Tịnh đang hôn mê, việc này mới chưa làm, Nếu như Mộ Thương Nam công bố thân phận Diệp Phi, thế thì cái thứ mà chúng ta cần, chính là anh ta rồi!” Chúa tể bóng đêm nói.
Anh ta sẽ không công bố thân phận của Diệp Phi, vì sự xuất hiện của luật sự vốn dĩ là để nhằm vào người thừa kế nhà họ Thiên. Nếu như anh ta công bố thân phận của Diệp Phi, Diệp Phi sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, anh ta sẽ không lấy an toàn tính mạng của Diệp Phi ra mạo hiểm.” Cung Trạch Vũ nói.
“Ừm. Tốt nhất là như vậy, trước khi anh ta công khai thân phận của Diệp Phi, cậu phải cưới được Diệp Phi” Chúa tể bóng đêm nói.
“Cái này dễ thôi, Thiên Tịnh sẽ nhanh chóng tỉnh lại, chỉ cần Thiên Tịnh tỉnh lại, Diệp Phi sẽ rời khỏi Mộ Thương Nam. Ông chờ tin tốt của tôi đi”. Cung Trạch Vũ ấn ngắt cuộc gọi video. Cho dù kết quả bị Mộ Thương Nam nắm giữ, anh không cưới được Diệp Phi, nhưng tiến triển của tất cả mọi việc đều trong dự tính của anh, khóe miệng anh hé ra nụ cười nham hiểm lạnh lùng, Mộ Thương Nam dám cướp mất Diệp Phi của anh, anh sẽ để cho Mộ Thương Nam phải trả giá.
-
Ánh sáng rực rỡ của bình minh rọi vào phòng bệnh của Thủy Tinh, Thủy Tinh tập trung vào ánh sáng đó, khuôn mặt nhợt nhạt nay còn nhợt nhạt hơn, hôm nay cô phải phá thai.
Cửa phòng mở ra, Bắc Minh Phong đi đến trước giường bệnh cô. Anh đưa tay ra định sở lên đầu cô, nhưng bị Thủy Tinh né tránh, tay anh ngại ngùng giơ trong không trung.
“Chọn cho em là biện pháp phá thai không đau, giống như đi ngủ, sẽ không có bất cứ đau đớn nào, tuy nhiên không được ăn sáng. Em chịu đựng một chút, chờ em tỉnh lại anh sẽ đưa em đi ăn sáng.
Thủy Tinh không hiểu con người tại sao lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn và nhỏ mọn một cách bình thản như vậy.
Cô cười lạnh lùng.....