Cổ họng Mộ Thương Nam tanh tanh ngọt ngọt, “Cung Trạch Vũ” ba từ này như kim đâm vào trái tim anh, hoá ra trong lòng Diệp Phi, Cung Trạch Vũ mới là người quan trọng nhất.
Ánh mắt anh thu lại “Được, tôi đưa em đi. Đi ngay bây giờ”.
Anh quay người đi ra khỏi phòng ăn, giận đến mức muốn ném người phụ nữ này về ngay nước Zh, để cô xem người chồng sắp cưới tốt đẹp của cô đang làm trò gì sau lưng cô.
Diệp Phi không ngờ Ngân Mị lại vui vẻ đồng ý nhanh như vậy, cô vội vàng đuổi theo anh ra khỏi phòng ăn, vẫn là ở nước Zh tốt, không thể cứ ở đây làm phiền Á Nữ và Ngân Mị mãi được, cô thật không muốn lại bị Á Nữ hiểu lầm.
Cô lên bãi đỗ ở trên đỉnh của lâu đài, ngồi máy bay cá nhân của anh.
Lúc chọn chỗ, cô cố tình ngồi ở vị trí đối diện với anh, không muốn ngồi cùng hàng với anh. Nhưng cô luôn cảm thấy người mình cứ lạnh toát, giống như bị thú dữ nhằm vào. Cô tựa vào ghế giả vờ ngủ, không hiểu bản thân mình đã làm sai điều gì, gây ra sự oán hận sâu sắc từ người đàn ông này. Trời ơi! Cô đi rồi, tác thành cho anh và Á Nữ, cô cũng sai sao?
Mộ Thương Nam quyện lấy người phụ nữ không có lương tâm, anh liều chết cứu cô, vậy mà cô một chút tình cảm dành cho anh cũng không có. Tim anh như bị ai đó quất vào mấy vạn cái tát, bất kể với thân phận nào, cũng không thể làm cô yêu anh. Thấy cô ngủ say rồi, anh nhẹ nhàng bước đến, ngồi cạnh cô.
Trong giấc mơ Diệp Phi rơi vào một chiếc giường ấm áp, giường vừa mềm vửa dễ chịu, phù hợp với cơ thể cô, cô thoái mái cuộn tròn trên chiếc giường to đó giống như một con mèo, dịch chuyển cơ thể, nằm với tư thế thoải mái nhất.
Máy bay bay từ phía bên kia của đại dương bay về nước ZH, lúc máy bay hạ cánh nước ZH đã sang buổi chiều.
Ngủ ngon quá, Diệp Phi ngủ ngon đến mức tự nhiên tỉnh, túi sưởi ấm hình người bên cạnh vô cùng thoải mái, mà sờ vào cảm giác đặc biệt dễ chịu, tay cô nhét vào thân hình của túi sưởi ấm hình người, không biết Á Nữ mua cho cô túi sưởi ấm ở đâu? Sau đó, bộ não cô dần dần tỉnh táo, tự nhiên nhớ ra, cô rời đi từ đảo nhỏ, Á Nữ không thể mua túi sưởi ấm gì cho cô được. Vậy cái thứ bị cô ôm nửa ngày là cái gì?
Cô mở mắt ra, nhìn cái thứ ở trong tay mình, người đàn ông đeo mặt nạ bạc đập vào mắt cô. Đập vào mắt cô không chỉ có mặt nạ của người đàn ông, mà còn có cánh tay cô đang ôm lấy ngực người đàn ông đó, và một chiếc chân của cô đang đặt lên bụng người đàn ông. Diệp Phi thực sự không còn lời gì để nói với mình, cô giống như con bạch tuộc trèo lên quấn lấy người đàn ông đó, mà ghế họ ngồi đã bị dốc đứng thành đường thẳng 180 độ, thoải mái như giường vậy. Cô giống như động phải thuốc độc bật ra khỏi người đàn ông đó, chỉ sợ bị anh nhìn thấy cô đang ôm anh.
Mộ Thương Nam bị động tác của cô giày vò tỉnh giấc, anh mở to mắt giống như chim ưng “Tỉnh rồi là chạy?” Anh lạnh lùng hỏi, rất không thích cô phòng anh như phòng trộm.
“Nói thừa, không chạy chờ anh khiếm nhã với tôi à?” Diệp Phi rút chân cô lại, tay anh nắm lấy chân cô, cô muốn trượt xuống khỏi người anh cũng không được.
“Cô gái, tôi khiếm nhã với em? Là em ôm tôi được chưa? Có khiếm nhã cũng là em khiếm nhã với tôi! Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi méo mồm, nhìn tư thế hai người, tuyệt đối là cô đang khiếm nhã với anh.
“Nhưng, không đúng, sao anh lại ngồi cạnh tôi? Không phải anh ngồi đối diện với tôi sao?” Cô cuối cùng cũng tóm được trọng điểm, ai mượn anh ngồi bên cạnh cô, ai mượn anh dựng đứng ghế lên?
“Là tôi ngồi bên cạnh em, nhưng tôi ngồi bên cạnh em, là cho phép em khiến nhã với tôi sao? Thế theo lô gic của em, tất cả những người ngồi bên cạnh em đều đang ra hiệu ngầm, em có thể lên giường với họ?” Mộ Thương Nam hùng hổ nói.
Diệp Phi ngượng ngùng tái mặt “Tôi ngủ quên mất, không biết bản thân đang ôm thứ gì, hơn nữa bây giờ không phải tôi ôm anh không buông, là anh đang ôm tôi không chịu buông đấy! Bỏ tay ra! Tôi phải về nhà!”
Điện thoại Mộ Thương Nam rung lên, anh biết là Nhiếp Hạo báo cáo tình hình với anh, anh không thể không bỏ chân Diệp Phi ra, cái cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật khó chịu, thà rằng anh nhanh chóng khôi phục thân phận Mộ Thương Nam, để ăn sạch sẽ cô.
Anh thả tay, buông chân cô ra “Tôi bắt em, là để giữ lại bằng chứng em khiếm nhã với tôi. Hôm nay tha cho em, lần sau còn dám khiếm nhã với tôi, tôi nhất định trả lại gấp trăm lần!”
Diệp Phi đứng dậy, vận động bốn chi của mình một tí, “Không có lần sau! Tốt nhất cả đời này đừng gặp!”
“Chờ một chút” Mộ Thương Nam gọi cô lại.
“Làm gì? Anh là đàn ông không được nói lời mà không giữ lời” Diệp Phi chỉ sợ anh nuốt lời.
Mộ Thương Nam mím chặt môi, anh có cần phải chứng minh mình là đàn ông không? Anh đưa tay ôm lấy người cô, một chiếc điện thoại được nhét vào tay cô “Cho em điện thoại, số vẫn là số trước của em. Đi đi”
Diệp Phi ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại, điện thoại của cô trong lúc bị bắt cóc , rơi từ lúc nào không biết “Cái này... giờ trên người tôi không có tiền, sau này tôi sẽ trả anh!”
“Không phải nói tốt nhất không gặp sao? Em là phụ nữ, không thể nói lời mà không giữ lời” Mộ Thương Nam đáp lại, điện thoại đắt như này, cô có thể trả lại tiền cho anh mới lạ!
Xuống máy bay về nhà!
Ánh mắt anh đọng lại hình bóng cô xuống máy bay, nghe điện thoại của Nhiếp Hạo.
“Tổng giám đốc, nhà họ Cung đã đến nhà họ Thiên đưa đồ sính lễ, nhà họ Thiên đã nhận tiền” Nhiếp Hạo nói.
“Rất tốt. Để bọn họ tiếp tục triển khai” Mộ Thương Nam ra lệnh, khóe môi anh nở nụ cười lạnh lùng.
Diệp Phi rời khỏi bãi đỗ máy bay, đi thang máy lên đường, bãi đỗ này ở bãi đỗ chung tầng trên cùng của một tòa nhà, chuyên dành cho máy bay cá nhân hạ cánh. Chỉ là xuống máy bay cô mới nghĩ ra vấn đề, cô phải về nhà, phải về nhà nào? Khóe môi cô nở nụ cười đau khổ lạnh nhạt, trời cao đất rộng chỉ có cô là không có nhà! Không biết là nhà họ Thiên hay nhà họ Mộ hay nhà họ Cung, đều không phải nhà của cô, nhưng nghĩ đến Cung Trạch Vũ, trái tim cô ấm áp trở lại, anh - người giống như anh trai che chở cho cô, cô biết chỉ có anh sẽ mãi ở bên cô, sẽ không bao giờ phản bội cô. Cô cầm điện thoại gọi cho Thủy Tinh, nói với Thủy Tinh, cô bình an trở về rồi.
Thủy Tinh khóc thảm thiết trong điện thoại, cô bắt Diệp Phi ở nguyên đó, cô và George lập tức lái xe đến đón.
Một lúc sau, hai chị em tốt cuối cùng cũng gặp nhau rồi, Thủy Tinh ôm chặt lấy Diệp Phi không buông “ Bạn yêu, mau để mình xem, bạn thiếu cái gì không?”
“Hahaha. Nguyên hình nguyên trạng, bỏ mình ra nào, mình là tiểu kiên cường đánh cũng không chết, không có làm sao cả! Là Mộ Ly bắt cóc mình ra ngoài chơi vài hôm” Diệp Phi không dám nói sự thật với Thủy Tinh, chỉ sợ dọa Thủy Tinh.
“Khốn nạn, là tên yêu nghiệt đó! Thật sự không còn gì để nói! Mời cậu đi du lịch cũng không nói một tiếng, làm bọn mình đều nghĩ cậu mất tích rồi” Thủy Tinh phỉ nhổ.
“Xin lỗi! Tên biến thái đấy không cho mình gọi điện thoại. Mình không có cách nào nói với các cậu! Làm học trưởng sợ chết khiếp rồi chứ? Mình gọi điện thoại cho học trưởng báo bình an” Diệp Phi lấy điện thoại ra.
“Chờ chút Diệp Phi, mình nói với cậu chuyện này, học trưởng anh ta thay lòng đổi dạ rồi!” Thủy Tinh nói.