Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45148


Người đàn ông ký tên xong quyển vở trong tay, nâng ánh mắt đám người xung quanh, môi đỏ của yêu nghiệt vừa cười liền dẫn đến 1 mảng kinh hô của đám người xung quanh.
“Giáo sư Mộ Ly, ký tên cho tôi 1 cái, anh vẫn chưa ký tên cho tôi!”
“Còn có tôi!”
“Tôi cũng không có!”
Nữ sinh trong đám đông la hét.
Mộ Ly giơ tay ra hiệu mọi người im lặng “Đến giờ lên lớp rồi, mọi người lên lớp trước, tôi lúc nào cũng ở đây, các bạn có thể đến phòng làm việc của tôi bất kì lúc nào, tìm tôi ký tên.”
“Được, Cảm ơn giáo sư Mộ.”
“Giáo sư Mộ tạm biệt!”
Sau khi các nữ sinh cùng Mộ Ly cáo biệt, mới miễn cưỡng đi đến lớp học.
Thu Phù kéo kéo tay Diệp Phi, “Cậu không đi à? Đến giờ học rồi!”
Môi Diệp Phi uốn cong, “Mình đợi 1 chút sẽ đi, mình quen anh ta.”
“Bạn quen giáo sư Mộ, nghe nói anh ta là giáo sư nước ngoài đến!” Ánh mắt Thu Phù sùng bái nhìn Mộ Ly.
Diệp Phi lạnh lùng hừ 1 tiếng, “Mình chỉ biết anh ta là Erha.”
Cô nâng bước hướng Mộ Ly đi tới.
Thu Phù ngạc nhiên mở to mắt nhìn theo bóng hình Diệp Phi.
Người đàn ông yêu nghiệt đứng nguyên tại chỗ, đợi Diệp Phi đi đến chỗ anh ta, ánh mắt anh ta vừa dí dỏm vừa sa sầm.
“Hóa ra anh tên Mộ Ly.” Diệp Phi hỏi.
Thảo nào khi nhỏ, cô không nhớ nổi cái tên này, cái tên này thật lòng không phải bạn nhỏ tuổi dễ ghi nhớ.
“Hóa ra mệnh của cô to như vậy?” Mộ Ly nói.
“Để anh thất vọng rồi, tôi không chết thành công! Là anh mang tôi vứt vào trong thuyền muốn dìm chết tôi?” Diệp Phi thao thao ép hỏi.
“Thật là trí nhớ không dài, mỗi lần nói chuyện đều không chứng cứ vu cáo tôi! Bị mẹ đánh nhẹ à, lớn như này rồi cũng không nhớ giáo dục!” Mộ Ly nói nghiền ngẫm.
Tim Diệp Phi đột nhiên co rút, bọn họ hồi bé ở trường nội trú, anh ta lớn hơn cô mấy cấp học, anh ta cố ý làm vỡ bình hoa của mẹ, cố ý dùng đá ném vỡ cửa kính của mẹ, bao nhiêu lần lén bỏ tang vật hãm hại cô.
Chỉ là anh ta lớn, cô bé, anh ta học giỏi, là học sinh mẫu trong mắt tất cả giáo viên, không ai tin lời của cô, đều cho rằng cô đang nói dối.
Bởi vì những việc phá hoại đó, cô bị mẹ không biết đánh bao nhiêu lần!
“Mộ Ly, bây giờ không phải lúc nhỏ, anh còn dám hại tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Cô quát nói.
Mộ Ly từ trên nhìn xuống, từ từ cúi đầu,”Tôi chính là muốn hại cô, cô có thể làm gì tôi? Tôi thích nhìn cô, hình dáng điên rồ không làm chết được tôi, không có cách nào với tôi. Diệp Phi, trò chơi mới bắt đầu rồi, chúng ta từ từ chơi! Tôi xem cô tiểu kiển cường đánh không chết này có thể sống bao lâu?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi tức đến trắng bệch, cô hoài nghi kiếp trước mình giết tổ tông 8 đời nhà anh ta, kiếp này anh ta mới thời thời khắc khắc muốn cô chết.
“Tôi chính là tiêu kiên cường đánh không chết! Mộ Ly, chúng ta cứ chờ xem, tôi muốn cho anh quỳ dưới chân tôi!” Diệp Phi tức hét lên,
Mộ Ly cười nhẹ thành tiếng “Không ngờ cô nặng khẩu vị như vậy, thích chơi liếm? Có điều tôi không thích đồ second-hand, cô chỉ xứng quỳ cho tôi!”
Thanh âm người đàn ông rất thấp, trầm thấp bên tai cô, nhìn ái muội vô cùng.
Khuôn mặt trắng bệch của Diệp Phi lại bị tức đến sưng đỏ, hận chết người đàn ông này!
Cô 1 chân đạp vào chân Mộ Ly, hung hăng dẫm xuống, cô đi cao gót, không tin anh ta không đau.
Mộ Ly 1 tay đẩy Diệp Phi ra, đáng tiếc đã muộn rồi trên quần tây màu trắng của anh ta in dấu giày màu đen.
“Diệp, Phi!” Anh ta chỉ thiếu tức nổ phổi, bao nhiêu năm rồi, cô ta vẫn 1 chút không đổi, thích đạp bẩn quần của anh ta.
Diệp Phi đảo đảo con mắt to của cô, cười vô hại, “he he, lùi bước rồi ha! Vốn dĩ tôi đạp 10 lần, anh có thể tránh 8 lần. Thiếu luyện tập a!”
Tình bạn nhắc nhở anh 1 chút, ở đây có camera, dám động thủ đánh tôi giờ phút nào đều có thể ghi lại, giáo sư đánh học sinh, he he, tôi thấy anh không muốn làm nữa rồi!”
Nhìn người đàn ông bị cô chọc tức đến khuôn mặt muốn nổ tung, cô liền có các loại sảng khoái, mẹ nó bệnh sạch sẽ của anh ta với lúc nhỏ 1 chút không đổi, thích mặc quần tây màu trắng, áo sơ mi trắng, vest da màu đen, điểm này cũng không đổi.
“Cô đợi đấy!” Mộ Ly hung hăng bỏ xuống 1 câu, quay người về phòng làm việc của mình thay quần áo.
Diệp Phi gọi Thu Phù lên lớp.
Thần trí Thu Phù cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại,”Diệp Phi! Gan bạn to quá!Bạn dám cùng giáo sư Mộ động tay! Bạn không sợ anh ta cho bạn treo môn?”
Diệp Phi bất lực kéo môi, “Không sao, anh ta sẽ không cho mình treo môn!”
Vấn đề là Mộ Ly tuyệt đối không muốn treo môn cô, mà là muốn treo cô!
Không phải cô chết, thì là Mộ Ly chết, cô đương nhiên phải liều chết, dù sao không thể làm cho Mộ Ly dễ dàng làm chết cô!
Cô và Thu Phù ngồi ở vị trí, lật xem sách của mình, cửa lớp học đi vào Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam.
Các bạn học kinh hô lên âm thanh ghen tỵ, có thể được đàn ông đưa đến lớp, người đàn ông này đối với cô gái chiều đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.
“Thiên Tịnh! Bạn thật là tốt số! Sắp là thiếu phu nhân Mộ gia rồi, Mộ tổng giám đốc thật là yêu thương bạn, còn muốn đưa bạn tới lớp học.”Vương Ngọc lập tức nịnh nọt.
Mặt Thiên Tịnh lộ ra xấu hổ, “Mình đã nói rồi, không cho anh Thương Nam đưa vào trong, anh ấy nhất định muốn đến! Bọn mình sắp kết hôn rồi, đến lúc đó mời mọi người cùng tham gia hôn lễ của bọn mình!”
Bạn học toàn lớp được 1 trận hoan hô, đều chúc mừng Thiên Tịnh sắp kết hôn.
Ánh mắt Diệp Phi thu lại, con tim lạnh giá, thật lòng của đàn ông có bao nhiêu?
Ước tính tim gan của bọ chét so với thật lòng của Mộ Thương Nam còn to hơn!
Hôm qua luôn miệng nói người anh ta yêu là cô, hôm nay liền có thể cùng Thiên Tịnh tuyên bố kết hôn rồi.
Có gì phải đau lòng chứ, cô nghĩ mình nên vui mới phải, có thể nhìn thấy bộ mặt thật của người đàn ông này càng sớm càng tốt, rời khỏi anh ta, là việc đúng nhất kiếp này cô làm.
Ánh mắt Mộ Thương Nam quét qua Diệp Phi, khuôn mặt không 1 chút gợn sóng, cô sao không để ý anh ta!
Vốn dĩ muốn ngược cô, để cho cô biết, anh ta cho cô mọi yêu chiều, cô không trân trọng, cô từ chối, là cô sai, muốn cô hối hận.
Kết quả đến bây giờ anh ta mới phát hiện , người anh ta ngược là bản thân! Nhìn thấy cô gái không để ý anh ta, giống như có 1 móng vuốt xé tim anh ta thành từng mảnh!
“Đây là đồ ăn sáng mua cho em, em ăn đi. Anh đi trước, tan học đến đón em.” Anh ta dặn dò Thiên Tịnh, quay người đi ra lớp học.
“Trời ạ! Ném thức ăn cho chó, chúng tôi bị ngược chết rồi!”
“Đúng vậy! Thiên Tịnh, bạn quá hạnh phúc rồi, được Mộ tổng giám đốc chiều chuộng như vậy!”
“Mọi người lần này nhìn rõ rồi chứ. Tại sao Mộ tổng giám đốc lại lấy Diệp Phi, Mộ tổng giám đốc chính là muốn báo thù cho Thiên Tịnh, bây giờ ngược đãi Diệp Phi đủ rồi, mới cùng cô ta ly hôn, cùng Thiên Tịnh kết hôn! Video trên mạng là giả! Tài xế đó đã chết rồi, nghe nói bị người xấu bức cung!” Vương Ngọc nói to.
“Ha ha, tiểu tam đáng chết bị ngược chết!”
“Đúng vậy, làm gì không được muốn làm tiểu tam của người ta!”
“Mình thấy, cô ta sớm muộn cũng bị Cung học trưởng bỏ mặc.”
Các nữ sinh lần lượt bàn luận.
Tay Thu Phù nắm lấy tay Diệp Phi “Bạn đừng đau lòng, nếu như bạn đi tìm Mộ tổng giám đốc nói người bạn yêu vẫn là anh ấy, mình tin anh ấy sẽ không cùng bạn ly hôn đâu! Bạn đi tìm Mộ tổng giám đốc đi! Bạn không muốn nhìn thấy Thiên Tịnh và Mộ tổng giám đốc kết hôn chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK