Trong bệnh viện của Cung Trạch Vũ, Cung Trạch Vũ đi vào phòng bệnh của ba anh, Đỗ Mai chăm sóc chồng bà, đang cho ông uống nước.
“Mẹ, để con cho ba uống nước” Anh nói.
Đỗ Mai trừng mắt nhìn con trai “Trạch Vũ, nếu con thương ba thì con mau bỏ Diệp Phi đi, Mộ Lạc Lạc tốt như thế cơ mà. Nếu con kết hôn với Mộ Lạc Lạc, Mộ Thương Nam cũng sẽ không đối phó với nhà ta”.
Bà ngoảnh đầu nhìn chồng mình “Anh quản con tí đi. Diệp Phi là đồ gây tai họa, đến ba mẹ cô ta còn không thương cô ta, gia đình chúng ta dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm một đứa con gái tùy tiện gọi trai bao như thế. Gia đình mình có còn cần đến thể diện hay không?”
Cung Giai gật đầu “Em đứng dậy để Trạch Vũ lại gần đây”.
Đỗ Mai nghe thế liền đứng dậy để Cung Trạch Vũ lại gần.
Cung Trạch Vũ ngồi bên cạnh Cung Giai “Ba, con nhất định phải cưới Diệp Phi, ba không cần khuyên con. Người con yêu chỉ có cô ấy”. Anh cúi đầu nói nhỏ một câu bên tai ba mình.
Mặt Cung Giai đột nhiên biến sắc, không nói ra lời.
Đỗ Mai không nghe được Cung Trạch Vũ nói gì , liền hỏi “Anh, con trai nói gì với anh vậy?”
Cung Giai đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, lúc này mới lấy lại tinh thần “ Trạch Vũ không nói gì, em cũng không cần quan tâm nhiều, em đồng ý cưới Diệp Phi về cho Trạch Vũ”.
Đỗ Mai cảm thấy dường như mình đang nghe nhầm “Anh , anh nói gì? Anh bảo em giúp Trạch Vũ cưới Diệp Phi?”
“Đúng vậy, nhất định phải lấy Diệp Phi! Hôm đó, em cãi nhau với Diệp Phải phải không? Đi xin lỗi Diệp Phi. Nếu như em muốn anh khỏi bệnh, muốn nhà mình bình yên, không còn chịu sự ức hiếp của nhà họ Mộ thì đi luôn đi” Cung Giai bị kích động, ngực ông nhô lên đập mạnh.
Đỗ Mai giật mình, đỡ Cung Giai “Anh đừng kích động, em đi, em đi là được chứ gì? Chỉ cần anh không làm sao, em đồng ý cho Trạch Vũ cưới Diệp Phi, đừng nói cưới Diệp Phi, nó lấy gái quán rượu cũng được. Chỉ cần anh không sao là tốt rồi!”
Nước mắt bà lã chã rơi, Cung Giai đã mấy lần bệnh nguy hiểm đến mức ra thông báo rồi, bà chỉ sợ Cung Giai bệnh tim tái phát mà chết!
Cung Giai giơ tay lau nước mắt cho Đỗ Mai “Anh không sao. Em làm theo lời anh nói là được”
“ừm. Em nhất định cưới Diệp Phi về cho Trạch Vũ!” Trong lòng Đỗ Mai vỗ cùng căm hận Diệp Phi, nhưng vì không muốn làm chồng bà kích động nên mới đồng ý.
“Mẹ, thực ra mẹ không hiểu Diệp Phi, nếu như mẹ hiểu cô ấy, mẹ cũng sẽ thích cô ấy.” Cung Trạch Vũ nói với mẹ anh.
“Hừm hừm. Ta vì ba con nên mới đồng ý, con đừng nghĩ ta thích cô ta! Ta vẫn là thích Mộ Lạc Lạc!” Đỗ Mai nói.
“Con tin rằng thời gian sẽ làm thay đổi tất cả. Mẹ, mẹ chăm sóc ba thật tốt, con có việc nên đi trước đây” Cung Trạch Vũ nói xong liền rời khỏi phòng.
“Anh, anh nói xem Trạch Vũ bận gì? Cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu” Đỗ Mai không hài lòng nói.
“Đại trượng phu chí ở bốn phương! Em bắt con trông coi anh! Anh tin con trai của chúng ta không thể không có hoài bão lớn lao” Cung Giai nói.
“Em cảm thấy con trai mình quá xuất sắc, Diệp Phi không xứng với nó”.
“Em yên tâm đi, con bé chắc chắn xứng đáng với con trai mình! Đến lúc đó, em sẽ nhận ra điểm tốt của con bé” Cung Giai khuyên bảo người phụ nữ của mình.
-
Diệp Phi ngủ một giấc đến sáng, nghĩ đến Mộ Thương Nam hôm nay sẽ đi, cô vui mừng khôn xiết.
Mộ Thương Nam đi rồi, sẽ không ai dán mắt vào cô, cô có thể đi tìm Cung Trạch Vũ.
Kết quả cô xinh đẹp bước ra khỏi phòng, thì nghe thấy tiếng bẩm báo của người giúp việc, Cung phu nhân đến tìm cô.
“Để bà ấy vào!” Diệp Phi dặn dò.
Mẹ Cung Trạch Vũ đến tìm cô làm gì? Hôm qua chửi còn chưa đủ sao? Tìm cô đòi nhẫn?
Xí. Cô là Diệp Phi cô sợ ai?
Cô ra phòng khách thì thấy Đỗ Mai đang bước vào.”Cung phu nhân, cháu cảm thấy những lời hôm qua cháu nói rất rõ ràng rồi, nếu cần lấy nhẫn cô bảo anh ấy đến tìm cháu, cháu sẽ trả cho anh ấy.”
Đỗ Mai gượng ép nở nụ cười, “làm gì có kiểu trả nhẫn đính hôn, Trạch Vũ hôm qua đã nói với ta rồi, hai con thực lòng yêu nhau, ta và ba nó ủng hộ hai con! Là ta đến đón con về nhà ta!”
Bà nghĩ rồi, phải để Trạch Vũ cưới Diệp Phi thì cứ đón Diệp Phi về nhà, như vậy muốn cưới lúc nào thì cưới.”
“Tôi không đồng ý” Tiếng Mộ Thương Nam từ tầng bên trên vọng xuống.
Lông mày Mộ Thương Nam rủ xuống, từng bước từng bước bước đến bên Diệp Phi, nói nhỏ “Em rất mong tôi đi, để em có thể đến nhà họ Cung phải không?”. Rõ ràng anh tức đến nổ phổi, may mà anh vẫn chưa đi, nếu không người phụ nữ của anh chạy sang nhà khác rồi.
Đôi mắt to tròn của Diệp Phi nhìn anh khinh khỉnh, cũng say đắm rồi, cô có đồng ý với Đỗ Mai không?
“Phải rồi, sao anh biết? Tôi nghĩ như vậy đấy!” cô cố ý chọc tức anh, nói thật, cô thực sự muốn đến nhà Cung Trạch Vũ, chuyện trai bao, cô ngại không dám gọi điện thoại hỏi Trạch Vũ, nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất vẫn là hỏi trực tiếp Cung Trạch Vũ.
Đỗ Mai cười ra tiếng “Tốt quá, Trạch Vũ nhìn thấy con đến nhà ta ở, chắc chắn sẽ rất vui. Chúng ta mau về thôi!”
Bà đưa tay kéo tay Diệp Phi đi, đột nhiên tay bà bị Mộ Thương Nam chặn lại.
“Không có lệnh của tôi, cô ta không được đi đâu hết”. Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.
“Anh sắp phải ra nước ngoài, anh còn muốn quản tôi” Diệp Phi đáp lại.
“Cô đi cùng tôi ra nước ngoài!” Mộ Thương Nam kéo tay Diệp Phi.
“Không được! Tôi còn phải lo liệu cửa hàng, cửa hàng đến nhân viên còn chưa tìm được, tôi không thể đi!” Diệp Phi hất tay anh ra, mua mất một tỷ, cô điên hay sao mà không kinh doanh lại đóng cửa.
“Không phải chỉ có một tỷ thôi sao? Cô đóng cửa thiệt hại tôi chịu!” Mộ Thương Nam nói.
“Tôi đi, tiền anh nhiều không có chỗ tiêu sao?” Diệp Phi khinh bỉ.
“Tổng giám đốc, nơi chúng ta đi, không phù hợp với cô Diệp đây. Còn không đi sẽ không kịp” Nhiếp Hạo vội vàng đi vào nhắc nhở, một buổi sáng sớm anh đã nhắc mấy lần rồi, nhưng Mộ Thương Nam không chịu đi, mấy lần trước nói phải chờ Diệp Phi tỉnh dậy, anh có lời muốn nói với Diệp Phi, bây giờ Diệp Phi dậy rồi, Mộ Thương Nam vẫn không định đi!
Quan trọng là, chúa tể bóng đêm để lại lời nhắn đã bắt cóc ông nội của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam bắt buộc phải mau chóng đi cứu người, nếu không mạng của ông không còn nữa, nhưng cứu người từ trong tay chúa tể bóng đêm nguy hiểm biết bao, làm sao có thể đưa Diệp Phi đi cùng? Lời của Nhiếp Hạo thức tỉnh Mộ Thương Nam, lông mày anh cau lại thành chữ “chuan”, làm sao có thể để Diệp Phi gặp nguy hiểm.
“Tôi có thể để cho cô ở lại lo liệu cửa hàng, nhưng cô không thể đến nhà Cung Trạch Vũ” Anh đưa ra điều kiện của anh.
Diệp Phi rất ghét ngữ khí uy hiếp của anh, nhưng không chờ cô phản bác,nữa giúp việc chạy đến bẩm báo Thiên Huệ đến rồi. Ngất mất, hôm nay là ngày gì, tất cả đều chạy đến tìm cô?
“Để Thiên Huệ vào!” Cô dặn dò.
Thiên Huệ bước vào biệt thự liền trợn tròn mắt, không phải nói Mộ Thương Nam sáng sớm đã đi rồi sao?” Mà Đỗ Mai cũng làm bà bất ngờ.
Ánh mắt Diệp Phi nhìn vào khuôn mặt không tự nhiên của Thiên Huệ “Tìm con có việc gì?”
Thiên Huệ kéo căng khóe môi “Cái đó, Phi Phi, mẹ nhớ con rồi, nghe nói Tổng giám đốc Mộ phải ra nước ngoài, một mình con ở trong biệt thự, me lo lắng an toàn của con, mẹ đến để đón con về nhà!”