“Kết hôn là việc lớn, làm sao có thể tùy tiện chọn? Thương Nam, hôn sự này hai gia định dã định sẵn trước khi các con sinh ra, ý ta là, không được để Thiên Tịnh chịu ấm ức, phải dành những gì tốt nhất cho con bé. Bộ váy cưới lộng lẫy này được đặt may, con xem được không” Liễu Họa hỏi.
Con mắt Mộ Thương Nam toát lên vẻ lạnh lùng “Hai người thích gì thì chọn cái đấy, con còn phải làm việc, Diệp Phi tiễn mẹ và Thiên Tịnh ra ngoài”.
Cô nghe thấy anh kết hôn một chút phản ứng cũng không có, ít nhất cũng nên thể hiện nét mặt sửng sốt hoặc tức giận. Anh cố tình để Diệp Phi tiễn người.
Liễu Họa bị ra lệnh đuổi khách, mặt không vui, nhưng tính khí con trai bà, bà biết. Bà không dám phí lời nào nữa. Hôm nay Mộ Thương Nam đồng ý kết hôn, đã là nhờ phúc của ông nội sắp mất rồi!
“Thiên Tịnh, chúng ta đi, váy của con bị rách rồi, dì đi mua cho con vài bộ quần áo hàng hiệu”
“Dì, con không cần hàng hiệu đâu, chỉ cần mặc được là được” Thiên Tịnh nói nhẹ nhàng.
Diệp Phi nhìn khinh bỉ, quần áo Thiên Tịnh mặc từ nhỏ tới giờ có cái nào không phải hàng hiệu không?”
Bàn về cách nói chuyện, cô thật khâm phục Thiên Tịnh – bộ mặt giả tạo.
“Con bé này, thật biết làm người ta thương xót. Hôm nay không những phải mua quần áo, mà còn phải mua thẻ thẩm mỹ, thẻ tập thể dục, bữa ăn dinh dưỡng, còn thời gian hai tháng, dì phải chăm sóc con để con trở thành cô dâu xinh đẹp nhất!” Liễu Họa không vửa ý lườm Diệp Phi một cái, dắt Thiên Tinh lên giọng ra khỏi cửa.
Diệp Phi đi ra đóng cửa phòng, quay người, đầu đập vào ngực anh.
“Tôi đi, anh đến, làm sao phải đóng cửa. Anh không biết đóng cửa sao”
Ngón tay Mộ Thương Nam nâng lấy cằm Thiên Tịnh, ép cô nhìn anh “Cô là trợ lý của tôi, tôi bắt cô làm gì, cô phải làm đấy, dám không nghe lời?”.
Diệp Phi nhếch mép, rõ rang là ức hiếp cô, cô dám không nghe lời sao? Tiền học đại học của cô còn chờ vào tiền lương hai tháng này.
“Tôi nghe lời đóng cửa lại rồi, anh có thể bỏ tay ra rồi!”
Mộ Thương Nam không bỏ tay ra “giận rồi à? Khuôn mặt nhỏ bé đầy tức giận, có phải vì tôi và Thiên Tịnh phải kết hôn không?”
Đầu anh cuối thấp, tiếp cận người phụ nữ của anh, bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu. Giống như một con nhím xù lông.
“Tôi giận gì chứ? Tôi là nhân viên của anh. Chúng ta chỉ có quan hệ công việc”. Diệp Phi nói thật.
Lòng Mộ Thương Nam lạnh lẽo “Chỉ có quan hệ công việc? Lúc nãy sao cô lại hôn tôi?”
“Tôi chỉ vì muốn chọc tức Thiên Tịnh thôi! Ai mượn chị ta đuổi việc tôi? Tổng giám đốc Mộ chả nhẽ anh nghĩ tôi yêu anh sao? Diệp Phi cười ngặt nghẽo.
Nét mặt Mộ Thương Nam cau có, cô hôn anh chỉ vì muốn chọc tức Thiên Tịnh.
Mắt anh khép dài “Nói như vậy cô đã lợi dụng tôi, để đạt được mục đích của mình? Biết có biết cái giá cho việc lợi dụng tôi sẽ như thế nào không?”
Diệp Phi “Là tôi cưỡng hôn anh, nhưng anh cũng đâu có bị thiệt”. Cô cũng bị người đàn ông này sở soạng trong ngoài còn gì.
“Tôi Mộ Thương Nam bị cưỡng hôn, còn không phải là chịu thiệt à?Cô phải bồi thường cho tôi!” Mộ Thương Nam.
Diệp Phi phiền não, cô lấy gì để bồi thường cho anh “Tôi không có tiền...ô...”
Nhưng mà, cô còn chưa nói xong, môi anh đã đặt lên môi cô hôn ngấu nghiến.
Trời! Cô tức giận giơ chân đá anh, nhưng lại bị anh quay người lại ép cô vào tường.
Nước miếng tràn ra trong miệng cô, lưỡi anh ngày càng tìm kiếm chỗ nhạy cảm của cô, nhưng cái cảm giác này không phải là thứ cô muốn.Cô chỉ vì muốn chọc tứcThiên Tịnh, cô không được có cảm tình với anh, cô còn lâu mới dùng lại đồ của Thiên Tịnh.Thiên Tịnh chỉ xứng đáng dùng đồ cũ của cô. Lưỡi cô cố gắng ngăn lại không để anh xâm nhập, nhưng lại bị anh cuộn lên thành từng làn sóng. Mộ Thương Nam dùng hết sức để nuốt hết những gì có trong miệng cô, môi cô mềm mại như thạch rau câu, làm cho một người không thích ăn đồ ngọt như anh cũng phải nghiện, anh muốn nuốt tất cả mọi thứ ở cô vào bụng.Tay anh không kiềm chế được sờ quanh eo cô, lửa nóng của đêm hôm đó bao trùm trong tâm trí anh, ngọn lửa vào thẳng bụng anh. Cái đau xé da xé thịt động vào thần kinh anh, vết thương của anh vẫn chưa khỏi.
Diệp Phi cảm nhận được điểm tiếp xúc nguy hiểm, cô giơ chân húc vào bụng anh, coi như là trả miếng cho việc anh cưỡng hôn. Mộ Thương Nam nhận ra hành động của Diệp Phi, anh giơ chiếc chân dài của mình đỡ chân cô lại, không cho cô đá vào.
Anh nhả miệng ra cho cô hít thở, lấy ngón tay lau nước bọt lóng lánh trên ôi cô”Hôm qua cô làm tôi bỏng,hôm nay lại muốn đá tôi, cô muốn phế tôi phải không?” .Cô ta không muốn dùng sao?
Diệp Phi đưa ta khua tay anh “Cút! Tôi không dùng đồ thừa của Thiên Tịnh”
“Nếu như tôi nói tôi chưa từng bị cô ta dùng, cô có cho tôi ăn không?” Thân hình Mộ Thương Nam ép lên Diệp Phi.
Diệp Phi sững sờ, kinh ngạc nhìn Mộ Thương Nam “Anh chưa từng quan hệ với Thiên Tịnh?”
Tiếng điện thoại reo lên dồn dập, cắt ngang bốn con mắt đang nhìn nhau sốt ruột. Mộ Thương Nam lấy điện thoại ra nghe.
“Thương Nam, không hay rồi, ông con có thể không chấp nhận nổi việc mình bị ung thư phổi, ông để lại thư ở nhà Mễ Quốc một bức thư, nói là sẽ rời khỏi nhà để đi đây đi đó trước khi chết, chờ con kết hôn mới về nước”. Mộ Thâm nói.
Ấn đường Thương Nam rũ xuống, với tấm lòng rộng lượng của ông, cho dù có kề cao vào cổ, cũng không hề nháy mắt “Con sẽ phái người đi tìm ông”
“Mau đi tìm, ta hỏi bác sĩ rồi, nếu như điều trị tốt, có thể sẽ sống thêm được nửa năm, ông không chịu điều trị chỉ sợ ba tháng cũng không qua nổi. Em gái con Mộ Lạc Lạc chiều nay cũng về, tìm thấy ông, chúng ta phải ở bên ông nhiều hơn, để ông hưởng trọn niềm vui gia đình” Mộ Thâm dặn dò.
“Vâng. Con biết.” Mộ Thương Nam cúp điện thoại, không còn để ý đến việc gần gũi với Diệp phi, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Trái tim Diệp Phi coi như đã trở lại bình thường , cô thật sự không biết, nếu như không có điện thoại đến, bọn họ tiếp theo không phải là lái xe sao, may mà anh đi rồi.
Điện thoại cô rung lên, cô liếc mắt xuống nhìn màn hình, là tên Cung Trạch Vũ,
“Học trưởng, có việc gì vậy ạ?” Cô lịch sự hỏi.
“Không phải không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em đấy chứ?” Cung Trạch Vũ hỏi.
“Không phải. Em không có ý đó. Cái đó, học trưởng...” Diệp Phi ngập ngừng, mặt tái đi vì ngượng ngùng, cô biết Cung Trạch Vũ nhất định sẽ hiểu nhầm cô và Mộ Thương Nam có quan hệ. Nhưng việc của Mộ Thương Nam, cô không thể nói cho bất cứ ai, cũng không có cách nào giải thích với Cung Trạch Vũ, cô thực sự không có quan hệ với Mộ Thương Nam.
Cung Trạch Vũ cảm nhận được sự ngượng ngùng trong lời nói của cô, anh nói tiếp “Phi Phi, hôm nay anh mời bạn học cũ ăn cơm, em cũng đến nhé. Chờ em tan làm, anh đến đón em.”
“Được ạ. Em nên đến làm khách cho anh. Em chờ anh” Diệp Phi nói. Cô rất vui được Cung Trạch Vũ mời, nhưng nghĩ đến Thiên Tịnh và những bạn gái kia đều đến, đáy mắt cô chợt lóe lên gì đó lạnh lùng................................