“Sắp tra ra rồi, nhưng mà bảo bối à, em có nghĩ bây giờ chúng ta thích hợp bàn về chủ đề này không?” Ánh mắt của Mộ Thương Nam nhìn cô một cách nóng bỏng.
Có ông trời biết bây giờ anh ta đang nhịn đến mức sắp nổ tung, anh cần sự vuốt ve của cô ngay.
Dòng suy nghĩ của Diệp Phi bị câu nói của anh làm xáo trộn, cô muốn nói với anh rằng người đó là một cậu học sinh sống trong trường tiểu học, nhưng cô không nhớ tên của cậu ta, chỉ nhớ cô ấy đã đạt cho cậu ta biệt danh là Husky!
Chỉ là bị anh hỏi như vậy, lời nói đều biến mất hết rồi.
Cô nhìn anh bực tức, "Anh nghĩ tình trạng bây giờ của tôi thích hợp làm việc này sao?"
"Sở Nhiễm nói, bây giờ em đã bình thường lại rồi, anh sẽ giúp em vận động tập thể dục, phục hồi chức năng cơ thể của em, cũng có lợi hơn cho sức khỏe của em nữa." Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi lần đầu tiên nghe cách hồi phục sức khỏe như vậy, trên đầu cô hiện lên mấy vệt đen, "Mộ Thương Nam, anh không phải là người đàn ông! Anh ức hiếp một người phụ nữ!"
"Em yêu à, thì ra em hoài nghi về giới tính của anh. Hãy yên tâm, anh tuyệt đối đảm bảo giới tính của anh không có trở ngại nào cả!" Mộ Thương Nam bắt đầu làm chuyện mình thích.
Cô gái nhỏ quá tươi mọng ngọt ngào, khiến anh nghiện chỉ muốn ăn hết tất cả của cô.
Diệp Phi bực bội cắn vào vai anh, nhưng Mộ Thương Nam trước giờ luôn mạnh mẽ như quái vật, đòn tấn công của cô không hề gây trở ngại cho anh.
Cô chịu đựng tất cả sự sủng ái của người đàn ông này, chỉ cảm thấy rằng mình không bị chết đuối thì cũng bị anh làm đến chết.
Sau khi vui vẻ thoải mái xong, Diệp Phi được Mộ Thương Nam bế vào nhà vệ sinh tắm, một chút sức lực cũng không còn, nhưng giống như khí huyết được lưu thông, mặt của cô đỏ bừng giống như đóa hoa được tưới mát vậy.
Sau đó, sau đó thì không có sau đó nữa, quá mệt mỏi rồi, vừa đặt đầu xuống gối thì cô đã ngủ thiếp đi, tiếp theo thì ám ảnh gì cũng không còn nữa, cô ngủ rất ngon, không biết mơ thấy gì mà đôi môi cong cong nở nụ cười hạnh phúc.
Mộ Thương Nam hôn lên môi cô, anh thích nhìn ngắm nụ cười của cô, nha đầu này cực khổ quá rồi, khiến anh đau lòng đến mức muốn đạt cô trong lòng bàn tay, nuông chiều cô hết mực.
Anh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Nhiếp Hạo đang đứng bên ngoài.
“Tra ra chiếc xe là của ai chưa?” Anh lạnh lùng hỏi.
Dám hại người phụ nữ của anh, anh sẽ chém người đó ra thành trăm mảnh.
Là xe của công ty cho thuê xe, thông tin đăng ký thuê xe là giả. Công ty cho thuê không phát hiện được chứng minh thư là giả nên đã cho thuê rồi." Nhiếp Hạo nói.
Tra tới đây thì tất cả manh mối đều bị đứt.
"Lạc Lạc, Thiên Tịnh và Thiên Huệ thì sao?” Mộ Thương Nam hỏi.
"Đều đã kiểm tra, Lạc Lạc tiểu thư và Thiên Tịnh tiểu thư đều trở về ngôi nhà cũ sau giờ học, không rời đi, cũng không gọi điện thoại." Nhiếp Hạo nói.
Mộ Thương Nam nhăn trán, "Không rời đi không có nghĩa không thể sắp xếp việc này, điều tra cho tôi chiếc ca nô xuất hiện ở khu vực biển đó là của ai!"
Anh nhớ rằng vẫn còn một chiếc ca nô lái đi, nhưng trên biển không có camera giám sát, muốn điều tra xem trên biển có ca nô nào xuất hiện là rất khó.
"Vâng!" Nhiếp Hạo nhận lệnh.
Mộ Thương Nam bước ra khỏi bệnh viện, lái xe về nhà, đích thân kiểm tra Lạc Lạc và Thiên Tịnh, hai người này chỉ có thể để anh kiểm tra, không phải Nhiếp Hạo có thể kiểm tra được.
Trong căn nhà cũ của Mộ gia, Mộ Lạc Lạc thấy anh trai mình trở về, ánh mắt cô hơi kinh sợ, dù gì cũng chột dạ, cô nhìn thấy anh trai mình thì liền sợ hãi.
"Anh, anh về rồi!" Cô ngoan ngoãn nói.
“Anh Thương Nam, anh về rồi!” Thiên Tịnh điều khiển nút trên xe lăn, đi về phía Mộ Thương Nam.
Mộ Thương Nam thu ánh mắt lại, "Đưa điện thoại cho Nhiếp Hạo."
“Anh làm gì vậy?” Mộ Lạc Lạc giữ điện thoại trong tay mình không muốn đưa.
Thiên Tịnh rất thoải mái đưa điện thoại cho Nhiếp Hạo, trong điện thoại di động của cô ta không có gì cả, không sợ kiểm tra!
Mộ Thương Nam đưa tay đòi điện thoại của Mộ Lạc Lạc, "Không dám đưa cho anh à? Sợ anh nhìn thấy gì sao?"
"Em thì có gì mà sợ anh nhìn thấy chứ, nhưng đây là sự riêng tư của em!" Mộ Lạc Lạc lấy một lý do.
Mộ Thương Nam căn bản không có thời gian phí lời với Mộ Lạc Lạc, trực tiếp đưa tay lấy di động của Mộ Lạc Lạc, nhưng điện thoại cần vân tay để mở khóa.
Anh đưa nó cho Nhiếp Hạo, "Bẻ khóa đi."
Nhiếp Hạo còn là một hacker, việc này là không là trở ngại gì với anh, anh dùng một dây dữ liệu kết nối từ điện thoại di động của mình với điện thoại Mộ Lạc Lạc, thao tác một loạt chương trình từ điện thoại của mình, chỉ trong chưa tới một phút, di động của Mộ Lạc Lạc đã được mở khóa.
Anh đưa lại điện thoại cho Mộ Thương Nam.
Mộ Thương Nam lật xem thông tin của Mộ Lạc Lạc, đột nhiên nhìn thấy một cái tên, lông mày của anh nhíu lại, "Em vẫn còn liên lạc với anh ta?"
Mộ Lạc Lạc nhìn hình hiển thị của người đàn ông đó, mặt cô ta tái nhợt. "Vâng, thỉnh thoảng em có liên lạc. Em tình cờ gặp ở nước ngoài."
Nhịp tim của cô ta đập mạnh, vui mừng vì mình đã xóa tất cả ghi chép, nếu không đã bị lộ rồi
"Mộ Lạc Lạc, em không biết mối quan hệ của chúng ta với anh ta sao?" Mộ Thương Nam hỏi.
Cái tên này, thực sự suốt đời cũng không muốn nhắc đến trong gia đình này.
"Em biết mà! Nhưng anh ấy cũng người của Mộ gia! Nói gì thì cũng là cháu của ông bác, là anh họ của em. Thực ra nhà bên đó cũng nhận được sự giáo huấn rồi , tại sao còn phòng anh ấy như phòng trộm vậy?" Mộ Lạc Lạc bất bình.
"Em đã biết sự việc ban đầu rồi thì cũng nên biết ân oán giữa hai nhà chúng ta! Em lại còn liên lạc với anh ta! Ông bác vẫn còn sống, em có nghĩ rằng anh ta sẽ xưng huynh gọi muội với em sao?" Mộ Thương Nam chỉ muốn bổ não của em gái mình ra xem rốt cuộc IQ của Mộ Lạc Lạc là bao nhiêu.
Mộ gia trước giờ không có truyền thống trưởng tử kế thừa, từ thời tổ tiên đã quy định rằng chỉ có đứa cháu trai mạnh nhất mới có thể kế thừa sản nghiệp của Mộ gia! Sản nghiệp của Mộ gia chỉ có thể được thừa hưởng bởi một người và sẽ không được phân chia theo tỷ lệ.
Hoàn toàn là thắng làm vua thua làm giặc, người thua sẽ bị trục xuất khỏi đất nước, giống như lưu vong vậy, cầm một ít tiền trợ cấp rồi đi.
Sau đó, ông nội anh và anh của ông tranh giành vị trí của người thừa kế, ông nội của anh thắng, một mình được thừa hưởng sản nghiệp của Mộ gia, ông bác bị đày ra nước ngoài.
Bác của anh không phục, muốn cho nổ xe giết chết bố anh, bà nội vì cứu lấy con trai mình Mộ Thâm, mà đẩy con trai ra khỏi xe, cuối cùng Mộ Thâm sống còn bà ngoại của anh vì vậy mà qua đời.
Mộ gia không tuyên bố sự thật này với bên ngoài, luôn nói rằng bà của anh mất vì bệnh.
Đây là lý do tại sao ông nội của anh ở lại nước ngoài trong một thời gian dài sau khi bà nội của anh qua đời!
Có lẽ ông chán ghét chế độ thừa kế của Mộ gia, có lẽ ông không cách nào đối diện với con trai của mình nữa.
Tóm lại, Mộ Thành đã không về nước, cho đến trước khi Mộ Thương Nam kết hôn mới âm thầm trở lại Trung Quốc. Ông muốn gặp cháu dâu tương lai của mình.
“Nhưng mà anh họ rất tốt với em! Dù sao thì em cũng không có quyền thừa kế, em cũng không đụng vào anh ấy được!” Mộ Lạc Lạc phản bác.
Mộ Thương Nam thực sự muốn tát Mộ Lạc Lạc một cái, thật sự là quá ngu ngốc!
Bóng dáng của Mộ Thành bước xuống lầu, giọng nói già nua vang lên. “Vậy là Mộ Ly đã trở về rồi?”
"Anh ta trở về rồi. Nhiếp Hạo, khôi phục thông tin bị xóa trong điện thoại của Lạc Lạc đi." Mộ Thương Nam ra lệnh.