Diệp Phi được Mộ Ly ẵm đi về phía ghế ngồi trong khoang máy bay, ánh mắt cô lướt nhìn cửa sổ bên hông máy bay, một mảng máu đỏ nhìn vào mà thất kinh đập vào đáy mắt cô.
Cô muốn nhìn rõ hơn một chút thì đã bị Mộ Ly ẵm đi ngang qua cửa sổ.
Là Mộ Thương Nam sao? Trong lòng trầm xuống nặng nề, anh không biết anh đã bị thương rồi, nhìn dáng vẻ của anh rõ ràng là rất tốt.
“Cô đang chảy máu, còn có tâm trạng nghĩ chuyện khác sao?” Mộ Ly đặt Diệp Phi lên ghế, để cô nằm thẳng, ngón tay gõ lên trán cô.
Trán cô Diệp Phi đau điếng, người đàn ông này hận cô đến nhường nào, cô đã đến mức này mà anh ta còn gõ đầu cô!
“Anh nói có thể cứu con của tôi! Bây giờ còn chưa đến mười phút!” Ánh mắt cô tức giận nhìn gương mặt của Mộ Ly.
“Tôi có nói qua, cho nên cô phải uống thuốc rồi!” Mộ Ly mở hộp thuốc của mình ra, lấy từ trong đó ra mấy lọ thuốc, lần lượt dốc ra mấy viên thuốc, đưa đến bên miệng của Diệp Phi, “Uống đi.”
Diệp Phi một tay nắm lấy cánh tay của Mộ Ly, “Mạng của đứa bé là mạng của tôi, anh không giữ được đứa bé thì tôi sẽ chết. Có làm ma cũng kéo anh chết chung!”
“Khỉ thật, độc nhất là lòng dạ đàn bà mà! Tôi có ý tốt cứu cô, cô muốn làm ma hại tôi sao?” Mộ Ly nhướng đuôi long mày hỏi.
“Anh có lòng à? Mộ Ly, đứa bé có gì không hay xảy ra thì chúng ta cùng chết!” Diệp Phi uy hiếp anh, cô mới thèm tin người đàn ông này có lòng tốt gì mà cứu cô và đứa con, nhưng mà bây giờ người có thể cứu cô và đứa con chỉ có Mộ Ly, bất kể là thuyền gì thì cô cũng nhất định phải leo lên!
Cô đưa tay lấy thuốc trong tay của Mộ Ly cho vào miệng, không có nước, vậy thì chịu khó nuốt trọng vậy.
“Khỉ gió, chúng ta phải cùng chết sao? Làm như chết vì tình vậy, cô nương à, cô chấp niệm với tôi một cách ngay thẳng như vậy thì thật sự có tốt không?” Mộ Ly cười một cách tà mị, tay của anh cầm lấy cô tay kia của cô, bắt mạch xem kĩ mạch đập của cô chuyển biến ra sao.
Diệp Phi ngửa đầu nuốt thuốc xuống, hay cho anh ta nghĩ ra câu chết vì tình!
“Đứa bé thế nào rồi? Anh nói đi chứ?” Cô chất vấn anh, anh ấn vào cổ tay cô nhưng không nói gì cả.
Anh không nói thì trong lòng cô vốn không yên tâm, đứa con của mình như thế nào.
Mộ Ly lại lấy thêm ít thuốc ra từ hộp thuốc, “Lượng thuốc không đủ, uống tiếp đi.”
Một nắm thước trực tiếp được cho vào trong miệng của Diệp Phi, anh không ngờ, Diệp Phi lại mang thai song sinh.
Không biết có tính là vui mừng bất ngờ hay không, khóe miệng anh nở nụ cười tà mị, trò chơi càng lúc càng hay rồi.
Diệp Phi nuốt hết tất cả thuốc, cô cảm thấy bụng của mình ấm ấm, nhưng mà tinh thần của cô càng lúc càng kém, không biết là do mất máu hay do tác dụng phụ của thuốc, mi mắt của cô híp lại, nặng nề chìm vào giấc mộng.
“Ngủ đi!” Bàn tay của Mộ Ly vuốt ve trán của cô, máy bay đã sớm bay lên cao, ánh mắt của anh nhìn qua lớp kính của cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy một điểm màu đỏ trên bãi đất trống.
Mộ Thương Nam, có phải nên đưa tang anh rồi không? Tình thánh không dễ làm, kẻ đạo đức giả thì phải chết, anh mặc niệm.
Khoa Lâm gọi thuộc hạ khiêng Mộ Thương Nam lên máy bay của họ, máu thịt của anh hòa lẫn nhau không nhận ra được, không biết bao nhiêu mảnh đá đã ghim vào cơ thể anh rồi.
Máy bay của Mộ Thương Nam không dám trễ nãi một khắc nào, bay thẳng đến bệnh viện của Sở Nhiễm.
—
Lúc Diệp Phi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong một phòng ngủ xa hoa, trên chiếc giường lớn phủ đầy vải voan, gió nhẹ hiu hiu lay động ám hương, thông qua cửa sổ bằng kính sát mặt đất có thể nhìn thấy đỉnh nhọn màu hồng của tòa lâu đài.
Trong phòng đầy vàng và ngọc, thể hiện rõ chủ nhân đích thực là giàu có.
Cô giơ tay tìm điện thoại của mình, nhìn thời gian trên di động thì cô giật cả mình, cô đã ngủ ba ngày rồi.
Ngón tay cô lướt trên màn hình gọi vào điện thoại của Mộ Ly, lại truyền đến âm thanh máy móc, “Thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy.”
“Người đâu! Người đâu!” Cô gọi.
Một người hầu gái bước vào phòng, “Diệp tiểu thư, cô dậy rồi?”
“Phải, Mộ Ly đâu? Tôi muốn gặp anh ta!” Diệp Phi nói, cô không biết đứa con của mình đã giữ được chưa.
“Cô không có quyền yêu cầu gặp thiếu gia, trừ khi thiếu gia có hứng thú đến gặp cô.” Người hầu nói.
Khóe môi Diệp Phi giật giật, quả thực là điêu rồi, cô trở thành người phụ nữ của anh rồi à?
“Kêu anh ta lết xác qua đây! Bằng không, hậu quả các người tự gánh!”
“Ái chà chà, đây là ai mà khẩu khí lớn vậy, lại đòi thiếu gia của chúng tôi lết sang đây? Muốn chết hay sao vậy?” giọng nói của chua ngoa của phụ nữ xộc vào phòng.
“Phải đó, một người phụ nữ không biết nhặt được ở đâu mà còn dám ngạo mạn như vậy!”
“Chậc chậc, tôi thấy là cô ta muốn chết rồi! Thiếu gia mà biết thì nhất định sẽ tống cổ cô tar ra thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Vài người phụ nữ trang điểm lộng lẫy bước vào phòng, giống như vườn bách thú điên loạn vậy, nhìn lấy Diệp Phi đang ngồi trên giường.
Chân mày Diệp Phi nhíu lại, không cần hỏi cũng biết những người phụ nữ này đều là của Mộ Ly.
“Tôi có chuyện tìm anh ta, kêu anh ta qua đây!” Ngữ khí của cô lạnh lùng.
“Trời ạ! Cô ta còn dám ra lệnh cho chúng ta nữa! Chị Bạch Cầm, chị xem cô ta liều lĩnh cỡ nào kìa.”
“Chị Bạch Cầm, chị là người mà thiếu gia yêu thích nhất, ở đây chị nói là được, cô ta là thá gì chứ.”
Ánh mắt Diệp Phi nhìn về phía người phụ nữ kia, cô ta mặc một chiếc đầm liền thân màu trắng, trang điểm nhàn nhạt, cao ngạo lãnh nhạt ngước cằm lên, thì ra cô ta tên Bạch Cầm, rõ ràng Bạch Cầm này là người đắc sủng nhất ở đây.
“Cô là Bạch Cầm, tôi không cần biết cô là ai, bây giờ tôi phải đi gặp tên khốn Mộ Ly đó, còn nữa tôi không phải phụ nữ của anh ta, không cần dùng anh ta để sỉ nhục tôi!” Cô lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, nét mặt của vài người không được tốt nữa, nếu như nói là phụ nữ của Mộ Ly là sự sỉ nhục thì bọn họ đều là phụ nữ của Mộ Ly!
“Tôi thấy cô không muốn sống nữa rồi, dám nói thiếu gia như vậy!” Một người phụ nữ tức giận nói.
Bạch Cầm giơ tay ngăn người phụ nữ bên cạnh lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi, “Quy tắc ở đây là, chỉ có thiếu gia đến gặp chúng ta, chúng ta không có quyền đòi gặp anh ấy, cho nên, cô nói với chúng tôi cũng không có ích gì. Cô muốn gặp thiếu gia thì đợi ở đây đi, khi nào anh ấy nhớ đến cô thì sẽ đến gặp cô!”
Đôi môi Diệp Phi bặm chặt lại, bây giờ cô muốn biết con của mình rốt cuộc là ra sao rồi!
“Anh ta không đến gặp tôi phải không? Tốt lắm, tôi khiến anh đến gặp tôi!” Cô nói rồi vén chăn bước xuống.
Bụng không còn đau nữa, chỉ là có chút trướng trướng, cô cũng không biết bây giờ bản thân là trạng thái gì nữa, dù sao không đau nữa, cô có thể xuống đất đi lại, cô đi đến chỗ bàn trà, cầm bật lửa đốt xì gà được đặt trên bàn lên, khóe môi cười lạnh.
Tất cả phụ nữ ở đó đều ngây ra, không biết Diệp Phi muốn làm gì, Diệp Phi có cách gì khiến Mộ Ly đến gặp cô chứ?
Diệp Phi châm bật lửa, đi đến sân, ngoài sân cũng phủ đầy voan.
Cô châm bât lửa đốt, vải voan cũng mượn gió nhẹ thổi qua rồi cháy bừng hừng hực lên.
“Á! Cô ta châm lửa!”
“Mau kêu người tới! Có người muốn đốt lâu đài!”
“Người đàn bà này muốn đốt lửa thiêu chết chúng ta!”
Đám phụ nữ trong phòng đều hoảng loạn, sợ đến mức chạy cả ra ngoài, vừa chạy vừa kêu la.
Diệp Phi dựa vào khung cửa của sân, thưởng thức kiệt tác của mình, vải voan và cả chiếc giá treo vải voan đều cháy bùng lên, rực sáng cả một tòa lâu đài.
Cô không tin Mộ Ly mù mắt không nhìn thấy, nếu như thật sự bị mù thì cô sẽ đốt cả cái tòa lâu đài này cho anh ta xem!