Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45251


“Năm đó, chuyện năm đó, sao anh không đi hỏi Thiên Tịnh?” Diệp Phi chất vấn.


“Vệ sĩ của tôi đều bị đổi hết, người nhà không nói cho tôi biết chuyện năm đó, chỉ nói là họ cũng không rõ, bảo tôi đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa. Cô biết mà phải không? Nói tôi biết! Tôi muốn biết, quan hệ năm đó của chúng ta, còn có người mà năm đó tôi quỳ trước mặt là ai?” Mộ Thương Nam nói.


Diệp Phi cắn chặt môi, hình ảnh mảng máu đỏ đó lại lóe qua trong đầu cô một lần nữa, cho dù đã qua nhiều năm rồi, cho dù anh đàng hoàng đứng trước mặt cô, tim cô vẫn nhói lên không kiểm soát được.


“Chuyện của anh thì sao tôi biết được? Chúng ta không có quan hệ gì hết, chỉ là quen biết nhau vậy thôi. Là ai bịa đặt nói tôi bám lấy anh không buông? Tôi có thể đối chất trực tiếp với cô ta!”


Chân mày của Mộ Thương Nam nhíu chặt hơn, “Chúng ta chỉ là quen biết sao?”


“Không thì sao?” Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, “Anh cảm thấy tôi sẽ yêu anh sao? Một người cướp mất bản đồ mỏ vàng đen của nhà tôi, cấu kết với hung thủ giết hại bố mẹ của tôi, tôi sẽ yêu anh sao?”


Mộ Thương Nam bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được, lòng anh đột nhiên lạnh lẽo, khi nghe Mộ Lạc Lạc nói Diệp Phi từng phá hoại Thiên Tịnh và anh, bám theo anh không buông thì tim của anh đập loạn xạ, anh lại hy vọng cô thật sự bám lấy anh không buông.


“Là Mộ Lạc Lạc nói, cô muốn đối chất với nó sao?” Anh lạnh lùng hỏi.


“Tôi có thể đối chất với cô ta! Cô ta nói như vậy chỉ vì ôm hận người học trưởng yêu là tôi nên mới bôi nhọ tôi, muốn mượn tay anh để giết tôi!” Diệp Phi nói.


Sự lạnh lẽo quấn lấy trái tim của Mộ Thương Nam, Mộ Lạc Lạc chỉ vì muốn hại Diệp Phi nên mới nói dối sao?


Tất cả sự xung đột đã chuẩn bị trước đó đều bị sự lạnh lẽo này đẩy lùi.


“Tôi sẽ đi đều tra chân tướng, nếu như là cô hại Mộ Lạc Lạc thì tôi sẽ khiến cô còn đau khổ hơn Mộ Lạc Lạc nữa!”


Anh bước qua người cô, đi đến nhà vệ sinh.


Diệp Phi ngồi dậy chỉnh lại bộ đồ bị anh làm nhăn, chạy về phía cửa lớn, nhưng mà cánh cửa lại bị khóa vân tay, cô không mở được.


“Mộ Thương Nam! Anh thả tôi ra!” Cô hét lớn về phía nhà vệ sinh.


“Trước khi tôi tra ra rõ ràng chuyện của năm đó thì cô cứ ở đây đi.” Mộ Thương Nam nói.


Nhà cũ của Mộ gia đã sửa xong, cả nhà anh đều dọn về nhà cũ ở rồi, chỗ này vừa hay có thể dùng để quản lý cô.


“Trời đất ơi, anh có quyền gì mà nhốt tôi?” Diệp Phi la lớn.


“Để đề phòng cô chạy mất thì tôi chỉ có thể nhốt cô lại trước.” Mộ Thương Nam mở cánh cửa nhà vệ sinh, ung dung bước ra, từng giọt nước trên người anh nhiễu xuống, từng bắp thịt cuồn cuộn trên người làm tôn thêm sức hấp dẫn nam tính của anh.


Khóe miệng của Diệp Phi giật mạnh, “Đồ thả rông! Anh không biết mặc quần áo sao?”


Anh cầm lấy chiếc khăn long lau tóc mình, phơi ra toàn bộ thớ thịt trên người mình.


“Cũng không phải là chưa thấy qua, đã dùng mấy lần rồi còn sợ nhìn thấy sao? Không phải cô nói cô là bác sĩ khoa tiết niệu sao, mỗi ngày đều phải khám cho mười tám người bệnh nhân sao?” Mộ Thương Nam khinh thường cô.


Sắc mặt Diệp Phi cứng ngắc, “Ai sợ chứ? Tôi đang nói nhân phẩm của anh, anh là đồ thích thả rông!”


“Tôi cởi đồ trong nhà của tôi, có phải ở ngoài đường đâu? Không lẽ tôi ở nhà của mình, đến cả quyền lợi này cũng không có sao?” Thân hình cao lớn của Mộ Thương Nam ép cô, đè cô lên cánh cửa.


“Đừng có giở mánh khóe với tôi, ngoan ngoãn ở trong phòng đi.” Anh thấp giọng cảnh cáo.


Không ai biết trên người của đám vệ sĩ trong quán ăn có đem theo dao găm, nếu như không phải anh vừa hay cũng ở đó thì nhát dao găm đó đã đâm vào giữa lưng của Diệp Phi rồi, chỉ cần đâm xuyên qua thì Diệp Phi đã mất mạng rồi.


Anh nhốt cô trong phòng, cũng chỉ có nơi này là an toàn tuyệt đối với cô thôi.


“Nếu anh sợ tôi bỏ trốn thì anh có thể đưa tôi đến đồn cảnh sát! Tôi có chứng cứ có thể chứng minh mình không phải là hung thủ mưu sát Mộ Lạc Lạc.” Diệp Phi cãi lại.


Cô thà đi đến đồn cảnh sát quách cho rồi, cũng không muốn bị anh nhốt.


“Cô có chứng cứ gì?” Mộ Thương Nam hỏi.


Ánh mắt của Diệp Phi nhìn gương mặt của Mộ Thương Nam, “Muốn biết tôi có chứng cứ gì thì trước tiên anh nói tôi biết, trên ngực của Thiên Tịnh có phải có vết sẹo không?”


Mộ Thương Nam ngây ra, “Tôi không biết.”


Anh thật sự không biết, anh chưa nhìn qua Thiên Tịnh mà.


Khóe môi của Diệp Phi cong lên nụ cười lạnh lẽo, lý do này cũng điêu rồi, Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh đã có con rồi, anh lại nói anh không biết!


Không nghi ngờ gì nữa, Mộ Thương Nam đang bao che Thiên Tịnh.


“Anh cảm thấy là tôi sẽ tin sao? Mộ Thương Nam, anh là người đàn ông vô dĩ nhất mà tôi từng gặp!”


“Tin hay không thì tùy cô, nhưng cô đừng mơ tưởng rời khỏi đây nửa bước!” Mộ Thương Nam nói rồi đi vào phòng thay đồ, anh chỉ là chưa từng có quan hệ gì với Thiên Tịnh, thế quái nào lại là vô sỉ chứ?


Anh thay đồ xong, rời khỏi phòng của mình, công ty còn một đống việc phải xử lý, muốn tiếp tục để cô gái nhỏ chữa căn bệnh bất lực của anh thì chỉ có thể đợi buổi tối.


Diệp Phi bị nhốt trong căn phòng, muốn ra cũng không ra được. Di động của cô vang lên tiếng tin nhắn đến, cô mở ra xem thì nhìn thấy tin nhắn của Thủy Tinh gửi cho cô, nói cô biết tin ngày mai họ kết hôn, kêu cô đến tham dự hôn lễ.


Ngày mai Thủy Tinh và George kết hôn? Tin này quá bất ngờ rồi, ngón tay cô ấn vào màn hình muốn hỏi rõ thêm chút nữa thì di động vang lên tiếng tắt máy, hết pin rồi.


Chết tiệt! Nhằm vào lúc này mà hết pin!


Cô lục tung phòng ngủ của anh để tìm đồ sạc pin, nhưng mà không tìm thấy một sợi dây sạc nào hết.


Cô tức đến giậm chân, không có đồ sạc thì làm sao cô sạc pin được?


Aaaaa! Nội tâm của cô lúc này sụp đổ rồi!


Thủy Tinh cầm điện thoại đợi tin nhắn của Diệp Phi, nhưng làm sao cũng không có tin nhắn đến.


“Còn chơi điện thoại sao? Không biết George phải uống nước rồi sao?” Âm thanh hà khắc của phụ nữ vang lên từ đỉnh đầu của Thủy Tinh.


“Mẹ, con không uống!” George lập tức nói.


“Con trai ngốc của mẹ, người phụ nữ này chính là yêu tinh hại người, cô ta hại con tàn phế, tâm trạng đều không thèm để ý tới con!” Mẹ của George – bá tước phu nhân Susan nói.


“Xin lỗi, là lỗi của con, con đi rót nước cho George ngay đây.” Thủy Tinh vội vàng nói.


George vì cô nên mới mất đi đôi chân, cho dù cô hầu hạ George cả cuộc đời cũng không thể đền bù được những gì mình đã nợ George.


“Ha ha, con trai à, nghe thấy chưa? Tự cô ta thừa nhận rồi! Nếu như không phải bộ dạng của con như thế này thì mẹ cũng không đồng ý cho con lấy loại phụ nữ này làm vợ! Chăm sóc George thật tốt cho ta! Nếu không ta sẽ gửi cô đến Tòa án quý tộc Châu Âu, để mọi người xét xử công khai chuyện cô và chồng trước của cô mưu sát con trai ta!” Susan tức giận để lại câu nói rồi đi ra khỏi phòng.


Sắc mặt của George ngượng ngùng khó chịu, đau lòng nhìn Thủy Tinh bận rộn vì anh, “Thủy Tinh, xin lỗi, mẹ anh nhất thời không chấp nhận được chuyện anh bị mất chân, thực ra con người mẹ rất tốt.”


“Em biết, mẹ đau lòng cho anh. Em không sao đâu, thật mà! Anh uống nước đi!” Thủy Tinh đưa ly nước qua cho George.


George không đón lấy ly nước trong tay của cô mà dùng cánh tay ôm lấy cô, “Thủy Tinh, sau khi kết hôn, anh sẽ thương yêu em thật tốt, sẽ không để em phải chịu uất ức nào. Em biết việc vui nhất cả đời này của anh là gì không? Chính là ngày mai có thể kết hôn với em, anh đã mời rất nhiều quan khách, bao gồm cả Bắc Minh Phong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK