“Được, vậy theo ý nha đầu này chơi vài ngày.” Thiên Huệ thu lại lời nói của mình.
“Bà thông gia, hiếm khi đến đây, cùng nhau ăn bữa cơm tối rồi đi.” Liễu Họa mời.
“Vậy làm phiền rồi.”Thiên Huệ kèm theo mặt cười, bà ta đương nhiên muốn ở lại, bà ta sao có thể cho Diệp Phi làm vật ngáng đường của Thiên Tịnh được.
Diệp Phi không để ý 2 người phụ nữ đằng sau, cô theo chặt bóng người đàn ông mà đi, dù sao anh ta đi đến đâu, cô theo đến đó, cô sâu sắc cảm nhận được rằng, chỉ có anh ta mới có thể bảo vệ cô.
Đột nhiên người đàn ông dừng bước, cô đi theo quá sát, dừng không kịp liền đâm vào sau lưng người đàn ông.
“A” Cô bị đau che đỉnh đầu mình.
Mộ Thương Nam quay người nhìn cô, liền nhìn thấy nước mắt cô giống như viên ngọc bị đứt rơi xuống, tim anh ta liền run.
“Thật ngốc, bám sát vậy làm gì chứ? Đập đau rồi? Anh xem xem.” Hình bóng người đàn ông trước mắt Diệp Phi , bị nước mắt làm cho mơ hồ không rõ, anh ta sẽ không biết, 1 câu nói tùy tiện của anh ta, đang cứu cô 1 mạng!
“Em không sao, cảm ơn anh giữ em lại. Anh là người tốt nhất em từng gặp.” Nét mặt Mộ Thương Nam cứng đơ, anh ta là người tốt nhất? Mà vết thương trên người cô đều do anh ta gây nên, và còn nguy hiểm rình rập xung quanh cô.
Anh không thể để cô đi, chỉ cần cô bước chân ra khỏi biệt thự này, đối thủ của thân phận khác của anh ta nhất định sẽ tìm cô.
Nếu như, hôm qua anh không đẩy cô ra, hoặc không cười nhạo cô, có lẽ bọn họ sẽ không có giao kết như này.
1 chiếc khăn tay truyền vào tay cô gái nhỏ “ Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không xinh đâu. Anh là ông chủ của em, dùng trách nhiệm bảo vệ em.”
Diệp Phi nỗ lực gật đầu, nhận khăn tay lau khuôn mặt đầy nước mắt của mình,
“ Cảm ơn ông chủ.”
Tay Mộ Thương Nam vén sợi tóc hỗn loạn trên trán cô, nhìn cô lê hoa đới vũ, làm anh ta giây phút này nhớ tới hình dáng đêm qua cô ở dưới thân anh, khóc lóc mà cầu xin anh dừng lại.
1 cỗ lửa nóng choáng váng bùng phát thân dưới của anh, có vẻ như từ sau khi ăn mặn, anh ta có chút không khống chế được cảm giác của bản thân.
“Vết thương còn đau không?” Giọng anh thì thầm từ sâu trong cổ họng.
Mặt của Diệp Phi đột nhiên đỏ bừng lên “Không, không đau nữa rồi.”
Tim cô đập thình thịch, tại sao cô luôn cảm thấy, người đàn ông hỏi là vết thương của cô? Cô xấu hổ muốn tìm miếng đậu phụ mà đập đầu vào!
Góc rẽ hành lang, Thiên Tịnh và Thiên Huệ đang nhìn trộm.
Mồm Thiên Tịnh há mức to nhất, Mộ Thương Nam mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, đồ của anh ta trước nay không cho người khác động vào! Vậy àm anh ta đưa khăn tay của anh ta cho Diệp Phi dùng.
“Bắt buộc nhanh chóng đưa Diệp Phi đi! Cô xem, cô ta không biết xấu hổ khóc cho đàn ông nhìn, câu dẫn đàn ông!” Cô ta hung hăng nói.
“Cô đang nghĩ cách! Nhưng mà ở đây là Mộ gia, cô không thể dùng phương pháp cứng, nếu không sẽ bị Mộ gia hoài nghi. Cô sẽ tìm cách làm cho Mộ tổng giám đốc tự mình đuổi Diệp Phi đi!” Đuôi mắt Thiên Huệ lóe lên ánh mắt âm hiểm.
“Ừ, đừng để người khác nhìn ra. Con và Mộ Thương Nam còn chưa kết hôn!” Thiên Tịnh nói.
“Cô không ngốc! Chúng ta đi ăn cơm, để tiên sinh và phu nhân Mộ gia đợi không tốt.” Thiên Huệ kéo kéo tay Thiên Tịnh.
2 người phụ nữ đi vào phòng ăn, nói chuyện cùng Mộ Thâm và Liễu Họa, Thiên Tịnh chu đáo kể tin tức bát nháo cho Liễu Họa, giỡn cho Liễu Họa càng ngày càng thích cô ta.
Mộ Thương Nam và Diệp Phi đi vào phòng ăn, ngồi lên vị trí của mình, anh ta chỉ ý Diệp Phi ngồi bên cạnh anh ta.
Diệp Phi rất biết điều bày thức ăn cho người đàn ông, làm công việc của trợ lý đặc biệt của cô, chăm sóc đại Boss mình mọi phương diện .
Nhìn thấy người làm bưng 1 bát canh cho Mộ Thương Nam, cô đứng dậy đón canh, quay người muốn đặt trước mặt người đàn ông, đột nhiên, trên cánh tay cô đau nhói giống như bị kim đâm, tay cô phản xạ có điều kiện run run, bát canh đổ vào giữa chân người đàn ông.