Cung Trạch Vũ hoàn toàn bị chọc tức, “Mộ Thương Nam, anh thật sự nghĩ mình có thể một tay che trời sao?”
“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể một tay che trời, chỉ là tôi có thể một tay che trời. Anh không phục thì chúng ta chơi đùa một chút, bệnh của bố anh khỏe chút nào chưa? Nghe nói không thể chịu thêm đả kích được nữa.” Mộ Thương Nam nói.
Bàn tay Cung Trạch Vũ vo thành nắm đấm, nghe ra được sự uy hiếp, miệng anh rít lên từng chữ, “Chúng ta cứ chờ xem! Sớm muộn anh cũng rớt khỏi thị trường thương mại của Trung Quốc thôi!”
“Tôi rất mong chờ ngày đó, ở trên cao rất cô độc, đáng tiếc không có ai có tư cách làm đối thủ của tôi!” Mộ Thương Nam kiêu ngạo nói.
Ánh mắt của anh sắc bén như chim ưng dán chặt vào gương mặt của Cung Trạch Vũ, nếu như Bá Tước thật sự là Cung Trạch Vũ thì Cung Trạch Vũ nhất định sẽ nhịn không được mà ra tay.
Cung Trạch Vũ xoay người bước về thang máy, khóe miệng anh lộ ra nét cười lạnh lẽo, đáy mắt đột nhiên trở nên xa xăm, giống như biển sâu vô đáy càn quét tất cả những thứ đi ngược lại với nó.
“Chỉ có vậy mà khiến hắn bỏ đi rồi?” Đỗ Xán nghênh ngang bước ra, chăm chú nhìn cửa thang máy đóng lại.
“Tôi không phản đối cậu theo dõi hắn suốt 24 tiếng.” Mộ Thương Nam nói.
“Đừng! Thứ này không hợp với em, chi bằng anh để em theo dõi phụ nữ, em đảm bảo sẽ chụp rõ nét tất cả sợi lông của cô ấy cho anh.”
Mộ Thương Nam biểu thị sự vô ngôn, “Một ngày cậu không nhắc tới phụ nữ thì sẽ chết à?”
“Xí, anh rời xa phụ nụ được không? Em đi trước, đi làm vài cái mặt nạ da người, phỏng chừng sắp dùng tới rồi.” Đỗ Xán nói.
Mộ Thương Nam gật đầu, “Đi nhanh đi, lần này tôi phải tiêu diệt Ám Dạ, bắt cho được chủ của Ám Dạ!”
“Được thôi!” Đỗ Xán nhanh nhẹn rời khỏi.
Mộ Thương Nam nhìn Bắc Minh Phong từ trong phòng bước ra, nheo mắt lại, “Cậu sao vậy? Không phải bắt được Thủy Tinh rồi à? Hôn sự của hai nhà cũng chuẩn bị xong rồi, tuần sau là có thể kết hôn rồi.”
Bắc Minh Phong nhếch mép cười khổ, “Mộ Thương Nam, anh nói xem trinh tiết có đáng để đi tính toán không?”
Mộ Thương Nam ngây ra, “Cậu nói cái suy nghĩ Thủy Tinh muốn yêu đương với tất cả đàn ông đẹp ở khắp nước trên thế giới à? Dù sao hai người kết hôn rồi, cô ấy nghĩ gì đều không quan trọng, cậu có thể kiềm hãm cô ấy.”
“Không việc gì nữa, em đi trước. Đúng rồi, cô gái mà em nhờ anh tìm, tìm nhanh một chút.” Giọng nói lạnh lùng của Bắc Mộ Phong lướt qua phía sau anh.
Còn chưa kết hôn đã bị vợ chưa cưới cắm sừng, sự sỉ nhục này cho dù là anh em cũng không thể nói ra được.
Điều đáng giận nhất vẫn không phải là việc Thủy Tinh làm chuyện xằng bậy với người đàn ông khác sau lưng anh, mà là cô vốn không cảm thấy mình sai.
Anh nghĩ nếu Thủy Tinh cầu xin sự tha thứ của anh, dù cho chỉ nói câu em sai rồi, anh đều có thể không tính toán việc cô không phải trinh nữ.
Dù sao anh cũng không phải, bọn họ bị yêu cầu ra nước ngoài vun đắp tình cảm, vừa hay người của bọn họ phát hiện ra Bá Tước ở bên đó, anh đuổi theo Bá Tước đến quán bar, nhưng không tìm thấy Bá Tước mà lại bị người ta bỏ thuốc vào rượu.
Anh vốn nghĩ chạy ra ngoài nhịn một chút thì sẽ qua, nhưng thuốc quá mạnh, đốt cháy hết mọi lý trí của anh, anh tóm lấy một cô gái trong hẻm để giải quyết vấn đề của mình, con hẻm rất tối, anh không nhìn thấy gương mặt của cô gái, thậm chí không biết cô là ai.
Sau đó anh cũng không nhớ mình rời khỏi bằng cách nào, chỉ là sáng sớm tỉnh dậy thì bản thân đã nằm trên giường của mình trong khách sạn rồi, , máu dính trên người, còn có vết tích của tối hôm qua khiến anh biết người con gái làm cùng anh vẫn còn trinh.
Anh nhờ Mộ Thương Nam giúp tìm người con gái đó, không thắng được lương tâm của mình, anh muốn bồi thường cho cô gái đó một ít tiền.
Hơn nữa, anh nghĩ bản thân mắc nợ Thủy Tinh, vậy mà nha đầu thối này còn quá đáng hơn anh!
Đôi mắt Mộ Thương Nam ép lại thành đường dài, rốt cuộc Bắc Minh Phong có chuyện gì?
Thật ra thủ hạ của anh đã tìm được cô gái đó, chẳng qua là anh ém sự tình xuống, muốn giúp Bắc Minh Phong xử lý.
“Cậu chắc chắn muốn gặp cô ấy? Tôi có thể giúp cậu đưa tiền cho cô ấy.”
Bắc Minh Phong bước chân vào thang máy, quay đầu nhìn Mộ Thương Nam, “Em muốn đích thân gặp cô ấy xin lỗi. Là em làm, em sẽ không quỵt.
Ánh mắt Mộ Thương Nam sâu lạnh, chỉ sợ kết quả mà Bắc Minh Phong chờ đợi không hề đẹp như trong tưởng tượng.
Dù sao đã tra ra người con gái đó đã mang thai…
Anh cất bước về phòng bệnh của Diệp Phi, lượng thuốc anh cho không nhiều, Diệp Phi chắc đã tỉnh rồi.
Quả nhiên lúc anh bước vào, Diệp Phi đã tỉnh.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Phi nhìn Mộ Thương Nam, “Tôi muốn gặp học trưởng, anh dựa vào đâu mà không cho tôi gặp? Tôi còn phải gặp Thủy Tinh.”
Mộ Thương Nam bước tới trên đôi chân thon dài của mình, “Bản thân Thủy Tinh còn một mớ rắc rối, cô ấy giúp không nổi em, em bây giờ còn phải ở lại bệnh viện dưỡng bệnh, không thích hợp gặp bất kì ai.”
“Tôi muốn nhờ học trưởng giúp tôi bắt kẻ hại tôi.” Diệp Phi đưa ra lý do không thể từ chối.
“Anh giúp em tìm, hai tên đó đã bị bắt rồi, đang bị tra khảo.” Mộ Thương Nam nói.
“Không cần tra khảo tôi cũng biết là ai, là Thiên Tịnh, nhất định là chị ta hại tôi!” Diệp Phi chắc cú là Thiên Tịnh.
“Anh đang tra, đợi anh tra ra xong, nếu là cô ta anh nhất định sẽ không bỏ qua.” Mộ Thương Nam nói.
Kẻ dám hại Diệp Phi, cho dù là bản thân anh đi nữa, anh cũng không bỏ qua!
“Anh muốn bao che cho chị ta? Tôi không tin anh!” Diệp Phi hoàn toàn không tin lời của Mộ Thương Nam, cô tận mắt nhìn thấy Mộ Thương Nam xoa tóc của Thiên Tịnh, tuy là tóc thì không có gì, nhưng tóc là sự thầm kín của phụ nữ, không phải đàn ông thân thiết sẽ không cho động vào.
“Làm thế nào em mới tin anh?” Mộ Thương Nam nói.
“Tôi muốn đích thân thẩm vấn Thiên Tịnh!” Diệp Phi nêu ra điều kiện.
Cô nhìn anh một cách kì lạ, tìm kiếm đáp án trong đáy mắt anh.
“Anh đưa em đi.” Mộ Thương Nam không do dự ôm lấy cô, dùng chăn trên giường quấn chặt cô, đưa cô đi thang máy thẳng đến bãi giữ xe.
Diệp Phi có chút kinh ngâc, cô còn tưởng rằng Mộ Thương Nam sẽ tìm lý do từ chối, không ngờ rằng anh ôm lấy rồi cô đi mất, nhưng mà cô còn chưa mặc đồ mà?
Một điều đáng mừng duy nhất là, Mộ Thương Nam chưa quên việc này, anh bảo Nhiếp Hạo đem quần áo tới, đưa quần áo cho cô trên xe.
“Anh xuống xe đi, tôi phải thay đồ!” Diệp Phi ôm lấy quần áo nói.
“Xe của anh, dựa vào cái gì mà anh phải xuống? Mau mặc vô đi, xe sắp chạy rồi đấy.” Ánh mắt của Mộ Thương Nam châm chọc nhìn Diệp Phi, anh ấn vào màng cách âm, ghế ngồi phía sau trở thành không gian độc lập của hai người họ, anh muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.
Diệp Phi tức đến muốn bóp chết người đàn ông này, làm sao mà cách anh nhìn cô lại tùy tiện như anh nhìn người phụ nữ của mình vậy?
Ánh mắt của cô lóe lên, một tay ném chiếc chăn lên đầu của người đàn ông, che kín mặt của anh, cô xoay người nhanh nhẹn mặc quần áo của mình vào.
Anh vớ lấy chiếc chăn, thưởng thức tấm lưng của người con gái, lưng của cô rất đẹp, còn có đường cong của bờ mông của cô nữa.
Một lát sau, anh không thể không thu ánh mắt của mình về được, quả thực là anh chịu đựng thử thách bản thân ăn chay mỗi ngày, nhìn một lát thì không kiềm được nữa rồi.
Diệp Phi mặc quần áo xong, mới phát hiện anh sớm đã kéo tấm chăn xuống rồi, may mà anh không nhìn cô, không thì cô thật sự sẽ đánh anh rồi.
Xe hơi chạy đến nhà cũ của Mộ gia, Thiên Tịnh, Liễu Họa, Mộ Lạc Lạc ở trong biệt thự đều kinh ngạc nhìn Diệp Phi được Mộ Thương Nam bế vào trong.
“Diệp Phi, sao em lại tới đây?” Ngữ khí của Thiên Tịnh lộ ra phần tức giận và chột dạ.