“Chỉ một mình tôi? Anh đang nói đùa à? Anh đang nói mắt tôi mù rồi nên nhìn lầm anh và Á Nữ lên giường với nhau, hay anh muốn nói, những gì tôi nhìn thấy đều là hoang tưởng?” Diệp Phi chất vấn người đàn ông.
“Không phải, thứ em nhìn thấy không phải là hoang tưởng, cái đó là thật, nhưng mà người đàn ông đó không phải anh.” Mộ Thương Nam giải thích.
“Không phải anh?” Trong đầu Diệp Phi có chút mơ hồ rồi.
“Anh có rất nhiều thế thân, người thân mật cùng em là anh, người thân mật với Á Nữ là thế thân của anh, thế thân đó em đã gặp qua rồi, em đã gỡ mặt nạ của anh ta xuống rồi.” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi quay đầu nhìn phía sau người đàn ông, cô còn tưởng là cô biết anh, kết quả cô vốn dĩ chưa từng nhìn thấy gương mặt anh bao giờ!
“Vậy thì anh là ai? Anh nhìn như thế nào?”
“Đợi tới lúc thích hợp anh sẽ cho em nhìn thấy mặt của anh! Nhưng trước đó thì em đừng nghĩ cách tháo mặt nạ của anh ra, bởi vì như vậy, em sẽ mở chiếc hộp Pandora ra.” Mộ Thương Nam nói với tình ý sâu xa.
Trước khi Diệp Phi biết được anh là ai, anh nhất định phải khiến Diệp Phi yêu anh, để tránh một ngày sự thật được mở ra thì Diệp Phi sẽ từ chối tất cả tình yêu của anh.
Bởi vì trong mắt Diệp Phi, anh chỉ vì Thiên Tịnh, đồng lõa với cô ta để mưu đoạt tài sản của cô!
Mộ Ly! Nghĩ đến đây anh liền rất muốn giết chết Mộ Ly, rõ ràng anh vì muốn bảo vệ Diệp Phi nên mới không công khai thân phận của cô, kết quả bị Mộ Ly tráo thành như vậy!
Ah có thể nghĩ tới bây giờ Diệp Phi hận anh bao nhiêu.
Trong đầu của Diệp Phi cứ quanh quẩn gương mặt đeo mặt nạ bạc của người đàn ông, “Được, tôi đợi anh nói cho tôi biết, anh là ai.”
“Chúng ta đi đến lâu đài của anh, ở đó rất an toàn.” Mộ Thương Nam điều chỉnh hướng bay theo hệ thống tín hiệu và ra-đa.
Máy bay không bay quá lâu thì đã hạ xuống bãi đáp trên cao của một tòa lâu đài.
Diệp Phi cùng anh bước xuống máy bay, mắt nhìn thấy Á Nữ và người đàn ông mà cô từng gặp qua.
Trên gương mặt của người đàn ông đó có vết sẹo, nên rất dễ nhận ra.
Trong lòng cô bỗng áy náy, thật sự có hai người, Ngân Mị không có gạt cô.
“Diệp tiểu thư, xin lỗi, để cô hiểu lầm đại boss của chúng tôi, Á Nữ là vợ của tôi, người ở cùng với Á Nữ là tôi, không phải đại boss.” Khoa Lâm nói.
Á Nữ liên tục gật đầu, biểu thị những gì Khoa Lâm nói đều là đúng cả.
Diệp Phi cười gượng gạo, “Xin lỗi, hôm đó tôi đã làm phiền hai người rồi.”
Gương mặt của Á Nữ ửng hồng, đầu cúi thấp giống như muốn tìm lỗ chui xuống.
“Không sao, chúng tôi không để bụng, chỉ cần Diệp tiểu thư vui, cô muốn nhìn gì cũng được!” Khoa Lâm vội vàng thể hiện sự trung thành.
Trên trán Diệp Phi xuất hiện mấy vạch đen, quả thực là điêu quá, cô có thể muốn xem cái gì chứ?
Hai người họ muốn cô xem phim người lớn phiên bản người thật sao?
“Ha ha, tôi không có hứng thú, hai người chơi đi, tôi không xem đâu, tôi vào trước đây.” Cô vội vàng đi về phía thang máy lên tầng thượng.
Mộ Thương Nam liếc ánh mắt như dao găm về phía Khoa Lâm, cả suy nghĩ bổ tim Khoa Lâm ra đều có cả rồi, gặp qua rồi thì không biết nói chuyện, chưa gặp qua vẫn không biết nói chuyện như vậy.
Anh vội bước đi theo Diệp Phi vào thang máy, “Khoa Lâm cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ngáo thôi, em đừng để bụng, em muốn xem gì thì anh cho em xem.”
Mắt Diệp Phi cong lên, gương mặt cô tràn đầy nét cười, giả tới không thể giả được, “Tôi thấy là chủ tử của anh ta cũng đủ ngáo rồi! Ai cần xem anh chứ?”
Ánh mắt của Mộ Thương Nam nhìn chăm chú cô gái nhỏ, “Không có nói để em xem anh, anh chỉ nói em muốn xem cái gì anh đều có thể cho em xem, mấy cái như phim người lớn này, phim Hàn Quốc, livestream của người nổi tiếng, bảo bối, có phải em đen tối quá không? Lại nghĩ là xem anh à?”
Sắc mặt của Diệp Phi ngượng ngùng, cô không nghĩ tới ý của anh sẽ là cái này, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, cô một tay đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi thang máy.
Mộ Thương Nam bước mấy bước đuổi theo cô gái nhỏ đang bỏ chạy, gương mặt đỏ bừng của cô khiến tim anh đập nhanh hơn khi nhìn vào nó.
Anh chắn ngay đường đi của cô, đầu cúi xuống, cơ hội kề môi vào bên tai của cô gái nhỏ, hơi thở ấm nóng của anh phà xuống vành tai của cô, “Nếu em muốn xem anh, cũng có thể…”
“Tôi không muốn! Anh cút ra đi!” Tay Diệp Phi đẩy vai của anh ra.
“Thật trùng hợp, anh cũng thích làm chuyện đó nữa! Vừa hay cũng muốn làm nữa.” Cánh tay của Mộ Thương Nam ôm lấy eo của cô, hôn lên vành tai của cô, âm thanh trầm khàn phả vào tai cô.
“Còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không? Em rất đẹp, cơ thể trắng nõn nà như sữa tươi, anh đều thưởng thức từng chút của em, còn có điểm tâm mà anh thích ăn nhất.”
Gương mặt Diệp Phi nóng bừng bừng, bị người đàn ông đem chuyện xấu hổ như vậy nói ra một cách oang oang, cô sắp xấu hổ chết rồi.
“Lần đó tôi uống say, tôi không nhớ nữa.” Cô vội vàng nói.
“Không nhớ nữa thì anh có thể giúp em nhớ lại, tái hiện cảnh tượng lúc đó, em uống rất nhiều rượu trắng, chuốc say anh luôn.” Đôi môi của Mộ Thương Nam tìm kiếm môi của cô.
Mặc cho cô né cũng không gấp gáp, cứ không nhanh không chậm mà đuổi theo cô, giống như một mãnh thú đang vờn con mồi trong tay mình.
Đôi môi của Diệp Phi bị anh bắt lấy, đôi môi ấm nóng của anh phủ lên môi cô, mặc sức chiếm lấy khoang miệng của cô, chiếc mặt nạ lạnh lẽo của anh áp sát trên mặt cô, giống như đặt mình vào giữa băng và lửa vậy.
Tay của cô muốn đẩy người đàn ông ra, lại bị anh hôn đến ngạt thở, mềm nhũn trong vòng tay anh.
Mặc cho môi anh hôn sâu hơn, mặc cho anh làm phiền, tất cả mọi suy nghĩ đều như bị ngắt điện giữa chừng vậy, không có suy nghĩ bình thường, chỉ muốn hòa theo cảm xúc, hòa lẫn vào trong sự yêu chiều của anh.
“Thủ lĩnh!” giọng nói của Khoa Lâm truyền tới từ phía sau họ, lộ ra sự run sợ và bất đắc dĩ.
Mộ Thương Nam thở hắt một cái thật mạnh, không phải anh đang ôm Diệp Phi thì anh đã một chân đá bay Khoa Lâm rồi.
Thật không biết kiếp trước bản thân mình có thù gì với Khoa Lâm, lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của anh.
Anh ngước đầu lên nhìn Khoa Lâm, “Có chuyện gì, nói!”
Biểu cảm của Khoa Lâm thật sự muốn khóc, ông trời biết anh đã đợi rất lâu rồi, nghĩ là đợi đại boss của mình hôn thỏa thích rồi mới nói.
Nhưng mà càng đợi thì Mộ Thương Nam lại càng hôn lâu hơn, mắt thấy sắp cởi luôn quần áo đi vào việc chính luôn rồi, anh chỉ có thể mặc cho tất cả con dao đang chỉa vào đầu mà gọi Mộ Thương Nam, việc đã quá nghiêm trọng rồi, anh không đợi lão đại lên giường được.
“Là chuyện ở Trung Quốc, người của chúng ta mới đưa tin tới.”
Mộ Thương Nam buông Diệp Phi ra, “Đến phòng ăn tìm Á Nữ ăn cơm đi, lát nữa anh qua.”
Anh nói xong thì quay người đi tới chỗ Khoa Lâm, anh luôn nắm trong tay toàn cục, tình hình hiện tại ở Trung Quốc anh nhất định biết, còn có tình hình của Bá Tước và Dạ Thần, lần này thì anh có thể cho giải tán Ám Dạ rồi.
Cho tới khi anh rời đi, Diệp Phi mới lấy lại nhịp thở, tay của cô nhéo vào gương mặt đỏ đến phát sốt của mình, không hiểu bản thân bị gì nữa, mà lại có thể hôn thắm thiết đến quên mình với một người chỉ gặp qua vài lần.
Nhưng mà tại sao, mỗi lần cô hôn người đàn ông này thì đều có một cảm giác quen thuộc, cả cơ thể hoàn toàn quen thuộc với anh ta, chính lúc nãy cô nhắm mắt lại, trong đầu cô lại xuất hiện dáng vẻ của Mộ Thương Nam.
Nhưng mà cô đã nghe thấy cuộc đối thoại của Cung Trạch Vũ và Ngân Mị, Mộ Thương Nam thật sự chết rồi?
Nghĩ đến Mộ Thương Nam, cô lại thấy nặng nề tới tận đáy lòng, cô nhất định phải vạch trần sự thật này.