Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45211
Tim Diệp Phi hoảng loạn đập, cô rõ ràng nhìn thấy Bắc Minh Phong không theo bọn họ, trời ơi, anh ta qua đây từ lúc nào?

“ Thủy Tinh là mang thai, cái đó cái gì” Mồ hôi lạnh của cô chảy xuống, Thủy Tinh nói qua chết cũng không được cho Bắc Minh Phong biết sự tồn tại của đứa bé, đứa bé sinh ra là của George, cùng Bắc Minh Phong không chút quan hệ.

Chính lúc cô đang bối rối phải nói thế nào với Bắc Minh Phong thì Bắc Minh Phong buông cánh tay cô, “ Xin lỗi, tôi kích động rồi, chính là không ngờ cô ấy và George nhanh như vậy có em bé rồi!”

Toàn thân anh ta bao trùm tầng khí thở bạc nhược, quay người đi về phía phòng làm việc của mình, đầu anh ta cúi thấp, giống như dã thú thất bại lạc lõng, không dám cho mọi người nhìn thấy sự chán chường trong mắt anh ta.

George? Diệp Phi ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Phong, hoá ra anh ta hiểu lầm đứa bé là của George.

Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà anh ta không nghi ngờ phẫu thuật của Sở Nhiễm, nếu không Thủy Tinh phiền phức rồi.

“ Tôi có thể đảm bảo, tôi nhất định cứu Thủy Tinh quay về, như vậy được không?” Mộ Thương Nam không quan tâm Bắc Minh Phong, vết thương này, thương tâm, thương bộ mặt, là anh em nên coi như không biết, khuyên chỉ làm cho người bị thương càng khó xử.

“ Để tôi đi đi, nếu không tôi không yên tâm, tôi có thể ngụy trang không để người ta nhận ra tôi.” Ánh mắt Diệp Phi đặt trên cửa phòng làm việc của Bắc Mộ Phong, có chút lo lắng, Bắc Minh Phong biết Thủy Tinh có thai, sẽ không giúp Thủy Tinh nữa.

Cuối cùng Mộ Thương Nam không nói được người phụ nữ, chỉ có thể đồng ý cho cô ngụy trang đi.

Làm Diệp Phi bất ngờ là, lát sau, Bắc Minh Phong xông vào phòng của Mộ Thương Nam.

“George gọi điện đến, đối phương đưa anh ta địa chỉ để George đem Diệp Phi đi đổi người.”

Mộ Thương Nam lập tức mang Diệp Phi, Đỗ Xán, Bắc Minh Phong ngồi lên máy bay, lái máy bay đi địa điểm trao đổi.

Địa điểm được lựa chọn thật cẩn thận, là trong rừng.

Mật độ cây dày đặc, là nơi ẩn giấu tốt nhất, cho dù là chạy trốn hay phòng thủ đều là nơi tốt nhất.

Diệp Phi theo sau Ngân Mị, nhìn Bắc Minh Phong mang Đỗ Xán đi đằng trước.

Đừng nói Đỗ Xán đeo mặt nạ và tóc giả mặc lên quần áo của cô, ngoài to hơn cô 1 số, thật sự có thể nhầm lẫn tầm nhìn của mọi người. Mà thái độ của Bắc Minh Phong làm cô thở phào nhẹ nhõm, anh ta với lúc nãy vẫn vậy, vội vã cứu Thủy Tinh.

George dựa theo vị trí đánh dấu trên điện thoại, dẫn đường đi qua,” Chúng tôi đến rồi, ra đây!”

Mấy người đàn ông che mặt từ sau cây đi ra, “Giao Diệp Phi cho chúng tao! Chúng tao sẽ thả Thủy Tinh!”

“Mày coi bọn tao là ngốc à? Chúng tao muốn nhìn Thủy Tinh trước!” Tay Bắc Mộ Phong túm lấy cánh tay Đỗ Xán.

“Bọn tao cần là Diệp Phi, cần Thủy Tinh cũng vô dụng, mày nghĩ quá nhiều rồi!” Người đàn ông che mặt nói.

“Không nhìn thấy Thủy Tinh, bọn mày đừng nghĩ muốn Diệp Phi!” Bắc Minh Phong oang oang nói.

Máy bộ đàm của người đàn ông che mặt vang lên, giống ám hiệu gì đó, anh ta lập tức thay đổi ý định,” Được thôi, vậy thì cho các người gặp Thủy Tinh!”

Tay anh ta nhấc lên, người đàn ông bên cạnh anh ta từ trên cây cởi 1 chiếc dây thừng, từ từ thả dây.

Chớp mắt, hình bóng người phụ nữ từ trên cây từ từ xuống, treo trên cành cây của 1 cái cây to. Dưới chân cô đều là trúc vót nhọn đầu, chỉ cần rơi xuống dưới, người khắc chết không hoài nghi.

“Thủy Tinh!” George gào to.

Miệng Thủy Tinh bị chặn, cô ở trên dây thừng giãy giụa cánh tay bị trói ở đằng sau cô, nước mắt cô lăn xuống, cô rất muốn nói với George là ai bắt cóc cô, nhưng mồm bị dán băng dính cô không nói được.

“Đừng động!” Bắc Minh Phong hét to, chỉ sợ Thủy Tinh giãy giụa dây thừng đứt, cô sẽ rơi xuống dưới.

“Người nhìn thấy rồi chứ! Diệp Phi giao tôi, nếu không tôi bây giờ thả dây thừng, cho cô ta 1 thi thể 2 mạng!” Người đàn ông che mặt nói.

“Có thể! Diệp Phi ở chỗ tôi, tôi đưa cô ta qua đó!” Bắc Minh Phong lập tức đồng ý.

“Không được, cho cô ta tự đi qua đây! Nếu không,” Người bịt mặt nháy mắt với người đàn ông bên cạnh.

Tay người đàn ông đó thả lỏng dây thừng, Thủy Tinh theo hướng trúc sắc nhọn dưới đất xông xuống.

“Tôi đi! Không cần!” Diệp Phi gấp điên rồi, đạp Ngân Mị bên cạnh ra, hướng Thiên Huệ chạy qua.

Người đàn ông bịt mặt giờ mới túm lấy dây thừng, không để Thủy Tinh rơi xuống.

Ngân Mị mấy bước đuổi kịp Diệp Phi, chết cũng không muốn cho cô đi, vì cô, hi sinh 1 Thủy Tinh tính là cái gì?

Ánh mắt Diệp Phi đặt trên mặt Ngân Mị,” Nếu Thủy Tinh xảy ra chuyện, tôi sẽ áy náy cả đời, anh muốn tôi cả đời này sống trong đau khổ ? Như vậy tôi sẽ hận anh, Thiên Huệ hận tôi đến tận xương tủy, sẽ không để tôi chết dễ dàng, tôi biết anh có thể cứu tôi, tôi đợi anh đến cứu tôi.”

Mộ Thương Nam bị lời của Diệp Phi ép bức, 1 câu tôi sẽ hận anh, đủ để làm cho anh ta không dám động tay nữa.

Diệp Phi từng bước từng bước đi về phía Thiên Huệ, “Tôi đến rồi, thả Thủy Tinh ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK