“Không phải, hắn ta làm sao lại là người mà chủ nhân muốn bắt được? Hắn chính là một người hộ vệ, tôi đã từng thấy hắn rồi, vốn dĩ vẫn luôn đi theo Cung Trạch Vũ. Tôi lấy hắn, cô cứ việc chơi cùng Cung Trạch Vũ.” Diệp Phi liền vội vàng nói.
Cô nhìn xuống huân hương dưới gầm bàn đã cháy hết, đi vào phòng, kéo Mộ Thương Nam rời đi.
Được rồi, cô thừa nhận. Nghe được Dạ Thần muốn bắt người, cô chỉ sợ Mộ Thương Nam bị bắt đi.
Cô nắm lấy cánh tay Mộ Thương Nam, để cho anh dựa vào người cô, lôi ra khỏi phòng từng chút một.
Đậu má! Mộ Thương Nam, anh thật nặng!
Cô cõng anh, thân thể nhỏ bé tựa như bị thân thể anh che giấu. Cô kéo anh đi từng bước một.
Chẳng qua là từ nơi này của Cung Trạch Vũ đi về phòng ngủ của cô cảm giác như đã trôi qua cả thế kỷ vậy.
Cuối cùng cũng lôi được anh về phòng, cô không nhịn được ngã xuống giường cùng người đàn ông.
“Đậu má! Cút đi!” Cô giơ tay đẩy anh. Tên đàn ông chết bầm này, ngủ mà cũng có thể sàm sỡ cô, đè cô chặt chẽ.
Mộ Thương Nam bị đẩy sang một bên, ngửa mặt nằm ở trên giường.
Diệp Phi bò dậy, nhìn người đàn ông ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt anh, không thể không nói, Mộ Dã thực sự giống y như Mộ Thương Nam.
Tay cô không tự chủ hướng về phía khuôn mặt Mộ Thương Nam, sờ lỗ mũi anh, miêng anh và khuôn mặt đầy góc cạnh của anh.
Nếu như đứa bé kia còn sống, hẳn cũng sẽ giống Mộ Dã và Mộ Thương Nam chứ?
Cô nhớ tới đứa con chết yểu, thật đau lòng.
Có lẽ mình và Mộ Thương Nam vẫn luôn còn dây dưa quan hệ cũng là bởi vì giữa bọn họ có đứa bé, khiến cho cô từ đầu đến cuối không cắt đứt được.
Từ trong lỗ mũi anh phát ra tiếng hít thở trầm ổn, anh cau mày, tựa hồ không thoải mái, rất muốn tỉnh dậy.
Diệp Phi lập tức bò dậy khỏi giường, tìm một sợi dây, trói anh lại. Cô cũng không dám để cho anh tỉnh lại, chỉ sợ bị anh trừng phạt.
Khi mặt trời lần nữa nhô lên cao, Mộ Thương Nam cảm giác được ánh mặt trời chiếu lên mặt. Ánh nắng ấm áp, thoải mái khiến anh chỉ muốn ngủ thêm chút nữa.
Trong đầu anh bỗng nhiên căng thẳng, anh đang làm gì đây? Không phải tới bắt Diệp Phi sao?
Cái suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, trong nháy mắt liền khiến anh tỉnh táo lại.
Anh mở mắt ra liền nhìn thấy Diệp Phi ngay trước mắt. Cô đứng bên cạnh anh, đang cúi đầu nhìn anh!
“Phi Phi!” Cánh tay anh muốn bắt cô lại mới phát hiện mình đang bị trói.
Ánh mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em to gan nhỉ, dám trói tôi?”
Diệp Phi nháy nháy mắt: “Tại sao tôi không dám trói anh chứ? Buồn cười thật, nơi này là đảo của Cung Trạch Vũ, anh có biết Dạ Thần luôn muốn bắt anh không?”
“Hắn bắt được tôi? Hừ, không phải hôm qua Cung Trạch Vũ muốn vô lễ với em, tôi đã mang em đi!” Mộ Thương Nam nói. Kế hoạch của anh là anh nhân lúc tối trời mang cô đi.
Đáng tiếc, anh lại nhìn thấy Cung Trạch Vũ muốn hôn Diệp Phi, anh mới xông tới.
Mi tâm Diệp Phi trầm xuống, nếu như không phải là Cung Trạch Vũ muốn hôn cô, tối hôm qua cô đã bị Mộ Thương Nam bắt đi!
“Ha ha, anh nằm mơ đi! Bây giờ, anh ở trong tay tôi, tôi để anh sống thì anh sẽ sống, để anh chết thì anh sẽ phải chết! Nói cho tôi, bản đồ mỏ vàng ở đâu?” Cô chất vấn, kề dao lên cổ anh.
“Muốn biết bản đồ ở đâu thì cởi trói cho tôi, nếu không tôi đảm bảo cả đời này em cũng đừng mong có được tấm bản đồ.” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói.
“Nếu anh không nói, tôi đảm bảo cả đời này anh cũng đừng mong rời khỏi đảo của tôi! Tôi đảm bảo có thể để cho nhà họ Mộ vĩnh viễn không tìm được anh!” Giọng Cung Trạch Vũ vọt vào phòng.
Diệp Phi nhìn người đàn ông đi tới, bước ra nghênh đón: “Anh dậy sớm vậy?”
Nháy mắt, cô ý thức được điều gì, quả nhiên lại tự lộ tẩy chính mình rồi.
“Em rất hy vọng anh ngủ với Như Yên hả? Diệp Phi, sao lại dùng huân hương, cho Như Yên cơ hội?” Cung Trạch Vũ tức giận.
Diệp Phi lúng túng: “Kia cái gì, em chỉ là thấy các cô ấy quá đáng thương. Thật ra thì anh cũng nên kết hôn sinh con rồi.”
Mộ Thương Nam nghe hiểu đối thoại giữa Diệp Phi và Cung Trạch Vũ, cười lạnh: “Thế mà vẫn không hiểu à. Cô ấy căn bản không yêu cậu, chẳng qua là coi cậu như phần thưởng để thưởng cho người phụ nữ khác.”
Lời nói của anh giống như mũi dao đâm vào lòng Cung Trạch Vũ.
“Mộ Thương Nam! Anh đừng đắc ý vội. Cho dù Diệp Phi có yêu tôi hay không, cô ấy cũng không yêu anh!” Cung Trạch Vũ tức giận hét lên.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Phi: “Em muốn xử trí anh ta thế nào?”
“Em muốn bản đồ mỏ vàng.” Diệp Phi nói.
Cung Trạch Vũ nhếch môi đi về phía Mộ Thương Nam: “Nghe chưa? Cô ấy chỉ là muốn bản đồ thôi! Anh giao tấm bản đồ ra, tôi để anh đi, nếu không đảo này đủ để anh ở cả đời.”
Ánh mắt Mộ Thương Nam xoáy chặt vào khuôn mặt Diệp Phi: “Muốn bản đồ cũng được, nhưng bản đồ không nằm trong tay tôi. Nếu như nó ở trong tay tôi, tại sao nhiều năm vậy mà tôi vẫn không động đến chứ?”
Tựa hồ Mộ Thương Nam nói cũng có lý.
“Bản đồ ở đâu?” Cung Trạch Vũ hỏi.
“Ở trong tay luật sư, nhưng mà tôi phải kết hôn với Diệp Phi mới có thể lấy được.” Mộ Thương Nam nói.
“Tôi không tin còn có ước định như vậy!” Cung Trạch Vũ lập tức phản bác.
“Tin hay không tùy cậu. Đây là di chúc của cha mẹ Diệp Phi, bọn họ trao quyền cho luật sư giúp họ thực hiện di chúc. Cậu không tin tôi cũng hết cách, chỉ có thể cả đời ở trên đảo. Con trai tôi phản nghịch, vừa hay đang thiếu đứa con trai dưỡng lão cho tôi.” Mộ Thương Nam nói.
Khóe môi Cung Trạch Vũ hung hăng kéo, rõ ràng là Mộ Thương Nam trêu chọc anh ta, nói anh ta là con trai Mộ Thương Nam!
“Anh khốn kiếp! Ai muốn dưỡng lão cho anh? Diệp Phi, em xem xử lý thế nào? Chỉ cần em đồng ý, anh có thể băm nhỏ hắn ta thành tám miếng cho em hả giận.”
“Không được, cha mẹ em chết oan uổng vì tấm bản đồ kia, em phải tìm được bản đồ để làm lễ truy điệu cho họ!” Diệp Phi nói.
Nghĩ đến ngôi mộ lẻ loi của cha mẹ, cô chỉ cảm thấy bản thân thật bất hiếu. Cô phải dùng tấm bản đồ an ủi vong linh cha mẹ trên trời.
“Nhưng làm sao bây giờ? Em muốn có bản đồ thì phải kết hôn với hắn.” Cung Trạch Vũ nắm tay thành quả đấm.
“Kết hôn xong cũng có thể ly dị, chỉ phải ký thỏa thuận, em có thể đơn phương ly dị.” Diệp Phi nghĩ cách.
“Chủ ý hay! Anh đi lấy giấy bút, chúng ta viết thỏa thuận.” Cung Trạch Vũ xoay người đi lấy giấy bút.
“Viết thế nào bây giờ? Anh biết viết sao?” Diệp Phi hỏi Cung Trạch Vũ, cô chỉ nghĩ như vậy còn viết cụ thể như thế nào thì hoàn toàn không biết.
“Có thể viết là, tôi Diệp Phi tái hôn cùng Mộ Thương Nam chỉ vì lấy tấm bản đồ mỏ vàng. Hôn nhân hết hiệu lực khi lấy được bản đồ.” Mộ Thương Nam dõng dạc nói.
Diệp Phi và Cung Trạch Vũ kinh ngạc nhìn Mộ Thương Nam, không ngờ Mộ Thương Nam sẽ giúp bọn họ viết thỏa thuận.
Diệp Phi chỉ cảm thấy không phải đầu óc Mộ Thương Nam có vấn đề thì là bản thỏa thuận có bẫy, chẳng qua là cô suy nghĩ mãi nhưng cũng không tìm ra sơ hở gì.
Cô để Cung Trạch Vũ viết dựa theo lời của Mộ Thương Nam.
Thỏa thuận đặt trước mặt Mộ Thương Nam: “Ký tên!”
Ánh mắt Mộ Thương Nam tập trung trên mấy chữ: “Diệp Phi tái hôn cùng Mộ Thương Nam.” Môi của anh bỗng nhếch lên một nụ cười quỷ mị.