Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45243
Toàn bộ biệt thự là một mớ hỗn độn, đồ cổ, đồ trang trí bằng ngọc thạch vỡ nát trên nền, đến sopha bằng da thật cũng bị chọc rách.
Bắc Minh Ý nhìn thấy Thủy Tinh, vất cái gậy trong tay đi, nhào về phía Thủy Tinh, đầu chui vào lòng Thủy Tinh.
“Ý Ý, con làm cái gì vậy?” Thủy Tinh ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Ý.
“Nó tỉnh dậy không nhìn thấy em, liền đập đồ, cả nhà bị nó đập hết rồi” Bắc Minh Phong đi đến giải thích. Đến anh cũng ngạc nhiên, Bắc Minh Ý bình thường không nói chuyện, cũng không giao lưu với ai, nhưng chưa từng trải qua tình trạng như này.
“Tôi nói rồi cô đúng là đồ ăn hại! Cô đến, đứa cháu ngoan ngoãn của tôi liền đập phá đồ đạc!” Đào Dung tức giận nói to.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Không phải vì Thủy Tinh, mẹ mới có thể nghe thấy cháu mình nói chuyện sao?” Bắc Minh Phong đáp lời.
Đào Dung bị chẹn họng nói không ra lời, trợn mắt nhìn Thủy Tinh.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, hiếm khi Ý Ý nói chuyện, chúng ta tổn thất ít đồ cũng không là gì” Lăng Tuyết dịu dàng nói. Cô quay sang nhìn Thủy Tinh “Tôi còn phải cảm ơn cô, giúp bệnh không nói chuyện của con trai tôi chữa khỏi” Cô cố ý chọc tức Thủy Tinh, không tin Thủy Tinh sẽ không giận.
Trái tim Thủy Tinh nhói đau, chỉ cảm thấy mình điên mất rồi. bỏ lại chồng sắp cưới của mình trên giường bệnh không quan tâm, chạy đến thăm con nhà kẻ thù. Cô ngồi sụp xuống, nhìn Bắc Minh Ý, lạnh lùng nói “Sao lại đập đồ? Có biết làm như thế là không đúng không?”
Bắc Minh Ý ngạc nhiên nghe giọng nói lạnh lùng của cô, bàn tay nhỏ bé của cậu bé sờ vào khuôn mặt của Thủy Tinh, miệng bé phát ra giọng nói non nớt “Cục cưng! Cục cưng!”
Trái tim Thủy Tinh hỗn loạn đến cực đỉnh, thù hận có sâu sắc hơn nữa, đều không thể chống đỡ được một câu cục cưng của Bắc Minh Ý. Cô kìm nén đầm nước trong đáy mắt, không để nước mắt rơi xuống “Có biết làm như thế là không đúng không” Có việc gì thì nói ra, không được đập phá đồ đạc, đập phá đồ đạc không phải đứa trẻ ngoan.”
Bắc Minh Ý mím môi “Con cần cục cưng”. Bàn tay nhỏ bé của nó bám vào cổ cô, đu đeo người lên người cô, bộ dạng đánh chết cũng không chịu buông.
“Nhà Bắc Minh nhà tôi rốt cuộc nợ cô cái gì? Cô quyến rũ con trai tôi còn chưa đủ, còn làm hỏng cháu tôi! Phụ nữ nhà họ Thủy đều không biết xấu hổ như này à?” Đào Dung vênh mặt lên và nói.
“Mẹ, là con cầu xin Thủy Tinh đến thăm Ý Ý, Mẹ đang nói cái gì vậy?” Bắc Minh Phong phẫn nộ.
“Ta nói sự thật! Không phải cô ta, Ý Ý có thể càn quấy như này không, năm đó không phải con khăng khăng đòi cưới nó, kết quả lại bị cắm sừng! Phong à! Đừng quên nó đối với con như nào!” Đào Dung tức giận hét to.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận. Đều là việc đã qua, Anh Phong cũng là không còn cách nào, chúng ta đều vì bệnh của Ý Ý, nếu không anh ấy cũng không để người phụ nữ này bước vào cửa nhà chúng ta!” Lăng Tuyết vội vàng nói.
“Vẫn là con dâu ta hiểu chuyện, vào nhà liền sinh cháu cho ta, lại còn hiền lành như này!” Đào Dung nhìn kiểu gì cũng thấy thích Lăng Tuyết.
Mặt Bắc Minh Phong tối sầm lại, không nói từ nào, ôm Ý Ý lên, kéo tay Thủy Tinh đi ra ngoài cửa lớn.
Đào Dung ngạc nhiên, “Phong, con đi đâu?”
“Con mang Ý Ý và Thủy Tinh đi nơi khác, đỡ chướng mắt các người!” Bắc Minh Phong nặng lời.
Mặt Lăng Tuyết uất hận, nhìn Bắc Minh Phong ôm đứa bé, dắt tay Thủy Tinh, dừng như họ mới là người một nhà.
“Mẹ, làm sao bây giờ? Anh Phong giận con rồi, con không có bản lĩnh có thể làm Ý Ý nói chuyện như Thủy Tinh” cô lau nước mắt mình, bộ dạng chịu ấm ức.
“Đừng khóc, có ta ở đâu, Thủy Tinh đừng mơ quay về nhà Bắc Minh! Phong bị nó mê hoặc rồi! Phải rồi, hai đứa con phải nhanh chính thức kết hôn! Rồi sinh một đứa nữa mới được!” Đào Dung nói.
“Anh Phong mãi không chịu động phòng với con, một mình con sinh làm sao được, con cũng muốn sinh thêm cho nhà mình một đứa cháu” Lăng Tuyết nói.
“Đừng vội, để ta nghĩ cách, nói gì cũng phải để các con kết hôn sinh con” Đào Dung nói.
Có câu này của Đào Dung, Lăng Tuyết vui sướng suýt nữa thì nhảy lên, cô cuối cùng cũng có thể có con của mình rồi! Nhưng, Thủy Tinh sẽ chữa khỏi bệnh cho Bắc Minh Ý sao? Đáy mắt cô lóe lên ánh mắt lạnh lùng, cô không thể để Thủy Tinh gặp Bắc Minh Ý nữa.
Thủy Tinh bị Bắc Minh Phong kéo vào trong xe, cô bị dẫn đến một tòa biệt thự khác của Bắc Minh Phong. Biệt thự này ở lưng chừng đồi, đứng ở ban công biệt thự, có thể nhìn thấy biệt thự của Mộ Thương Nam, mà đỉnh tầng trên của biệt thự này làm bằng kính, buổi tối có thể ngắm sao. Cô nhớ ra Diệp Phi từng nói với cô, có lần nhìn thấy Bắc Minh Phong, là Bắc Minh Phong dẫn Lăng Tuyết đến đây mua biệt thự.
“Đây là biệt thự của Lăng Tuyết?” Cô hỏi trong vô thức.
“Không phải, đây là biệt thự của anh, không ai biết anh có cái biệt thự này” Bắc Minh Phong đáp. Lần trước anh đến đây đơn thuần là giúp Mộ Thương Nam đến thăm Diệp Phi, anh mua cái biệt thự này, chỉ vì có người nào đó thích ngắm sao, nhưng việc mua biệt thự anh không bảo với ai.
Thủy Tinh vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lăng Tuyết lại không hề biết Bắc Minh Phong mua biệt thự. Nhưng như này càng tốt, ít nhất ở nơi không có Lăng Tuyết, cô có thể thoải mái hơn một chút,
“Anh đi nấu cơm, em nói chuyện với Ý Ý nhiều một chút”.
Thủy Tinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bắc Minh Ý, dẫn cậu bé đi luyện tập nói các thứ, bàn, ghế, sao, kính... Nhưng, cô phát hiện ra mình thật thừa thãi, Bắc Minh Ý thực ra đều biết nói, chỉ là nó không chịu nói mà thôi. Hơn nữa, cậu bé không những biết nói tiếng trung, còn biết nói tiếng anh .
“Crystal” Bắc Minh Ý nói tên tiếng anh của Thủy Tinh, bàn tay nhỏ bé sờ mặt Thủy Tinh.
Thủy Tinh thật sự không ngờ, Bắc Minh Ý lại biết nhiều như vậy.
“Bắc Minh Phong, tôi cảm thấy Ý Ý không có bệnh gì, cái gì nó cũng biết nói, anh cần nói chuyện nhiều hơn với nó” Cô xông đến chỗ Bắc Minh Phong nói.
Bóng dáng anh lúc nấu cơm rất men, không thể không nói, cô từng mộng tưởng, cuộc sống ba người của gia đình cô trong tương lai, tiếc là giống như hai đường thẳng song song mãi mãi không thể giao nhau.
Bắc Minh Phong cầm lấy nồi đế bằng, bắt đầu cho lên đĩa, mỳ Ý, món ăn tủ của anh. “Không phải anh không nói với nó, là nó không chịu nói với anh, nó chỉ muốn nói chuyện với em. Đến ăn cơm thôi, nếm thử tài nấu ăn của anh”.
Thủy Tinh đưa Bắc Minh Ý ngồi lên ghế bàn ăn, trải khăn ăn lên cho cậu bé.
“Cục cưng ăn cơm!’ Bắc Minh Ý nhìn Thủy Tinh và nói.
Thủy Tinh cười đau khổ, đã từng hi vọng rất nhiều được Bắc Minh Phong chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhưng cuối cùng lại được con trai Bắc Minh Phong chiều chuộng trong lòng bàn tay.
“Được, Ý Ý cũng ăn cơm đi”.
Cửa sổ từ trần xuống nền lớn, bàn ghế nguyên gỗ, khăn trải bàn kẻ ca rô, vài chậu cúc họa mi, phòng bếp và phòng ăn dạng mở, lúc nào cũng có thể nhìn thấy rừng cây xanh um tươi tươi tốt bên ngoài, nơi này đẹp khiến cô say đắm.
Tay Bắc Minh Phong kéo tay Thủy Tinh, hỏi với tình cảm nồng nàn “Anh nghe nói George bị tai nạn xe, Thủy Tinh, nếu như anh và Lăng Tuyết chia tay, ba người chúng ta sống với nhau trọn đời được không? Những việc đã qua, để anh dùng cả đời bù đắp cho em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK