Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45296
“Đừng!” Thủy Tinh thét lên đánh về phía cánh tay George, muốn ngăn cản George nổ súng.
Tay của George bị Thủy Tinh đụng phải, súng bắn trượt, đạn bắn vào nhánh cây dưới chân Bắc Minh Ý.
Nhánh cây gãy lìa, Bắc Minh Ý ngã xuống đất.
“Ý Ý!” Thủy Tinh chạy như điên về phía Bắc Minh Ý. Cây đại thụ rất cao, ngã xuống từ độ cao như vậy, đáy lòng cô thật sợ hãi.
Bắc Minh Ý té xỉu xuống đất, trên đầu, trên người đều chảy máu, bị thương vì té ngã, còn có vết cành cây xây xước.
“Thủy Tinh! Em quay lại đây! Em muốn có con, chúng ta có thể sinh nhiều đứa!” George hô lên.
“Đưa thằng bé đi bệnh viện cấp cứu! Nhanh lên!” Thủy Tinh mắng.
“Em vì đứa con của Bắc Minh Phong mà muốn cãi lại ý anh?” George chất vấn.
“Cho dù là con của ai, thằng bé đều là người vô tội! George, anh có thể không cứu thằng bé, vậy em liền đền mạng cho nó!” Thủy Tinh vừa nói vừa ôm lấy Bắc Minh Ý, lao về phía cây đại thụ. Chết thì cùng chết, cô đập đầu cũng có thể chết.
“Ngăn cô ấy lại!” George kêu hộ vệ của mình.
Hộ vệ chạy lên ngăn Thủy Tinh, không để cho cô đập đầu tự tử.
Ánh mắt Thủy Tinh hung ác nhìn về phía George: “Anh ngăn được em một lần, có thể ngăn được cả đời sao? Em nói cho anh biết, nếu em đã muốn chết, lúc nào cũng có thể chết được!”
Khuôn mặt George hung hăng co giật, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Đưa Bắc Minh Ý đến bệnh viện!”
Một chiếc xe hơi lái đến trước mặt Thủy Tinh, Thủy Tinh ôm Bắc Minh Ý lên xe.
George đi cùng ngồi lên xe hơi, cùng đi bệnh viện.
Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra vết thương cho Bắc Minh Ý. Một nhánh cây đâm vỡ động mạch của Bắc Minh Ý, chảy máu nhiều, Bắc Minh Ý cần phải được truyền máu.
“Mau truyền máu cho thằng bé!” Thủy Tinh kéo tay bác sĩ nói.
“Bệnh viện chúng tôi không còn máu dự trữ. Bây giờ muốn có máu vần phải lấy từ kho máu trung tâm, nhưng không kịp rồi!”
“Lấy máu của tôi này! Tôi mang nhóm máu O, có thể hiến máu cho bất kỳ ai!” Thủy Tinh vén ống tay áo.
“Cũng được. Y tá, mau lấy máu.” Bác sĩ phân phó y tá.
Thủy Tinh bị đưa đến phòng lấy máu, ngồi trên ghế, kim tiêm đâm vào mạch máu, một dòng máu đỏ tươi chảy vào túi chứa. Đây là mạng của Bắc Minh Ý.
George canh giữ trước cửa phòng phẫu thuật, chờ xem tình trạng của Bắc Minh Ý, nhưng không đợi được tin tức chuyển biến tốt của Bắc Minh Ý mà lại là cảnh báo tình trạng nguy kịch.
“Chuyện gì vậy? Không phải các người khẳng định các người không phải là cha mẹ ruột của đứa trẻ sao? Tại sao lại xuất hiện tình trạng này? Bây giờ đứa trẻ sắp chết rồi!” Bác sĩ tức giận đập tờ thông báo bệnh tình của đứa trẻ vào mặt George.
George bị hỏi liền sững sờ: “Chúng tôi không phải cha mẹ đứa trẻ, làm sao vậy?”
“Không phải cha mẹ thằng bé, vậy tại sao khi truyền máu lại có triệu chứng truyền máu giữa người thân? Chỉ có truyền máu giữa người thân mới gây nên hiện tượng sốt cao, phù bạch huyết, gan phù nề, rong huyết! Anh không biết, tỷ lệ tử vong của thằng bé là 90%?” Bác sĩ cũng nóng nảy. Rõ ràng là chỉ cần phẫu thuật khâu nối động mạch, truyền máu bổ sung là được. Kết quả là ông ta phải nhìn một sinh mạng chết đi ngay trước mắt, mà nguyên nhân tử vong lại có thể phòng tránh được trước.
George vẫn không hiểu: “Người thân truyền máu sẽ có triệu chứng như vậy sao?”
“Truyền máu trực hệ giữa người thân, bạch huyết của Bắc Minh Ý sẽ coi bạch huyết của người truyền máu trở thành ‘đồng minh’. Những bạch huyết khác không những công kích bạch huyết của Bắc Minh Ý mà còn công kích tất cả các bộ phận khác. Như vậy tỷ lệ phát bệnh là 10% nhưng chỉ cần có triệu chứng thì tỉ lệ tử vong là 99%! Anh rốt cuộc có hiểu hay không? Một đứa trẻ như vậy lại phải chết!” Bác sĩ đập tay lên tường.
George mím chặt môi: “Xét nghiệm DNA giữa Thủy Tinh và thằng bé, mau! Và không nên để cho Thủy Tinh biết chuyện này.”
Anh ta phân phó bác sĩ, với thế lực gia tộc của bọn họ, ở nơi này không có ai dám chống đối lại anh ta. Bác sĩ cũng không dám làm trái lời.
Bác sĩ gật đầu, trở lại phòng cấp cứu. Máu từ kho máu đã được chuyển tới, ông ta chỉ có thể truyền máu lại cho Bắc Minh Ý để giảm bớt triệu chứng phát bệnh.
Thủy Tinh lấy rất nhiều máu, đầu cô choáng váng. Cô dựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một lát mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể đi ra khỏi phòng lấy máu.
“Bắc Minh Ý thế nào?” Cô hỏi George.
“Em yên tâm, bác sĩ đang nỗ lực cấp cứu, thằng bé không có việc gì. Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã, thằng bé vẫn còn rất lâu mới có thể ra ngoài được.” George nói.
“Lâu vậy? Có phải thằng bé bị thương rất nặng?” Thủy Tinh lo lắng nói.
“Em nghĩ nhiều rồi. Phẫu thuật đâu có nhanh thế được. Em ở đây cũng không giúp được gì cho thằng bé, anh có mượn một phòng bệnh, em đi nghỉ ngơi đi.” George khuyên Thủy Tinh. Coi như Bắc Minh Ý phải chết, anh ta cũng không dám nói cho Thủy Tinh lúc này, chỉ sợ cô không chịu nổi đả kích.
“Không cần. Em sẽ ở đây đợi thằng bé. Thằng bé biết em ở đây, sẽ kiên cường hơn.” Thủy Tinh tự lẩm bẩm.
George chợt lạnh lẽo trong lòng. Mẹ con tâm linh tương thông sao?
Ha ha, đáy lòng anh ta vang lên những tiếng cười lạnh. Đứa trẻ sinh non tưởng chết rồi kia lại vẫn còn sống, hơn nữa còn được nuôi lớn bên cạnh Bắc Minh Phong.
Là mưu kế của ai? Hiển nhiên không phải Thủy Tinh, cô ấy căn bản không biết Bắc Minh Ý chính là đứa trẻ sinh non đã chết kia.
Tay anh ta nắm chặt lại. Bắc Minh Phong! Anh ta chắc chắn là Bắc Minh Phong làm. Trộm đứa con của Thủy Tinh, có đứa trẻ rồi Bắc Minh Phong vĩnh viễn có quân bài lôi kéo Thủy Tinh.
Thủy Tinh vẫn luôn ngồi trên ghế, chờ phẫu thuật kết thúc…
_
Diệp Phi ở trong bệnh viện chăm sóc Mộ Dã. Tình trạng của Mộ Dã ngày càng tốt hơn. Bây giờ cô nói chuyện, ánh mắt của Mộ Dã có thể chớp động, mặc dù vẫn không thể mở mắt ra, nhưng Diệp Phi biết, Mộ Dã đang cố gắng tỉnh táo trở lại.
“Mộ Dã, con phải mau chóng tỉnh lại đấy nhé? Con nói muốn kết hôn với cô. Nam tử hán đại trượng phu, không được thất hứa, Tiểu Phi Phi vẫn đang chờ con bảo vệ đây!” Diệp Phi nói chuyện cùng Mộ Dã.
Dù cho Mộ Dã không đáp lại, cô vẫn sẽ nói, thanh âm của cô có thể kích thích trí não Mộ Dã.
Cửa phòng bệnh mở ra, Sở Nhiễm bước vào: “Tình trạng của Mộ Dã thế nào rồi?”
Ánh mắt Diệp Phi thu lại: “Tôi nói nơi này không cho phép ai ra vào. Cô đi ra ngoài!”
Cô không khách khí nói.
“Cô dựa vào cái gì không cho tôi thăm Mộ Dã? Cô là gì của thằng bé? Cho dù là Mộ Thương Nam cũng sẽ không ngăn cản tôi!” Sở Nhiễm nói.
“Dựa vào việc tôi chăm sóc cho Mộ Dã! Mộ Thương Nam đã đồng ý, lúc tôi chăm sóc cho Mộ Dã sẽ không cho bất kỳ ai bước vào.” Diệp Phi dõng dạc nói.
Sở Nhiễm cười lạnh: “Phải không? Tôi lại muốn xem xem, Mộ Thương Nam nghe lời cô hay vẫn là nghe lời tôi. Tránh ra!”
Cô ta đẩy Diệp Phi, cưỡng ép đi tới bên cạnh Mộ Dã.
Diệp Phi xông tới, bắt lấy cánh tay Sở Nhiễm, hung hãn đẩy ra: “Cô cút đi!”
Mộ Dã sắp tỉnh lại rồi, cô không cho phép bất kỳ ai đến gần Mộ Dã lúc này.
Sở Nhiễm bị đẩy té xuống đất, đầu đập lên góc bàn, bị đau kêu thành tiếng.
Bóng người của Mộ Thương Nam bước vào phòng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK