Thiên Huệ đuổi theo Thiên Tịnh, “Không được, bây giờ chúng ta không thể đi. Đi rồi thì chứng minh con là giả mạo!”
“Vậy thì phải làm sao? Không lẽ bảo con đợi chết?” Thiên Tịnh lớn tiếng.
“Không phải đợi chết. Nhưng mà chúng ta mất nhiều năm như vậy, không thể để Diệp Phi hưởng lợi được! Con để cô nghĩ cách đã!” Thiên Huệ nói.
“Cô có thế có cách gì?” Thiên Tịnh hỏi.
“Cô nghĩ cách lấy trộm máu ra ngoài, sau đó đổi thành máu của Diệp Phi! Lần trước máu con đưa cho cô, cô giữ lại ở bệnh viện rồi. Có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.” Thiên Huệ nói.
“Vậy thì cô mau tìm người đi tráo đi.” Thiên Tịnh thúc giục.
“Cô biết rồi, bây giờ cô đi nói với người đó đây!” Thiên Huệ cầm điện thoại, muốn tìm thông tin của người đó. Kết quả phát hiện, người đó đã biến mất khỏi danh sách bạn bè của bà ta rồi!
Trời ơi! Thiên Huệ suýt bị dọa chết. Bà ta quên là mọi lần chỉ có thể là người đó liên lạc với bà ta, bà ta không thể liên lạc được với người đó!
“Chết rồi! Cô không liên lạc được với người đó.” Thiên Huệ nói.
“Tìm người khác! Tìm mau lên!” Thiên Tịnh dặn dò.
“Cô đi tìm, con đừng vội. Con nghỉ ngơi trước đi!” Thiên Huệ quay người chạy ra ngoài biệt thự, bắt đầu đi tìm người.
Một chiếc xe hơi đen chạy đến bóng cây ngoài bệnh viện của Cung Trạch Vũ, bóng đen bao trùm lấy xe của anh.
Có thể nhìn thấy ánh đèn trong lầu 10 của bệnh viện qua cửa xe hơi, anh thậm chí còn biết, Diệp Phi đang ở trong cửa sổ đó.
Mộ Thương Nam lặng lẽ nhìn căn phòng của Diệp Phi, chỉ là một cửa sổ bình thường, anh giống như đang ngắm nhìn một cái gì đó trân quý hiếm hoi trên thế giới vậy, khó dời mắt đi.
Diệp Phi, tại sao không đợi anh? Chúng ta rất nhanh có thể ở bên nhau rồi, tại sao phải đồng ý lời cầu hôn của Cung Trạch Vũ?
Tay anh cuộn thành nắm đấm, đáy mắt hằn lên những tia đỏ, giống như một con thú sắp nổi giận.
Hôm sau, Diệp Phi vẫn lên lớp như thường lệ, nhưng cô không thấy Thiên Tịnh, vô tình nhận được tin nhắn Mộ Thương Nam nhắn cho cô, nói tối mai có bữa tiệc, bảo cô có mặt.
Cô tất nhiên từ chối, nhưng mà Mộ Thương Nam gửi một tấm hình, là thỏa thuận ly hôn mà cô viết, lúc đầu cô không hiểu là chuyện gì, nhưng xem một hồi thì biết nguyên nhân của vấn đề rồi, trên giấy thỏa thuận ly hôn chỉ có chữ ký của cô, không có chữ ký của anh!
Cũng nói là, đến bây giờ họ vẫn chưa ly hôn!
Cô lập tức nhắn tin hỏi anh tại sao không ký tên?
Mộ Thương Nam trả lời, chuyện ký tên tối gặp mặt nói trực tiếp.
Diệp Phi chớp chớp mắt, tối nói trực tiếp? Nói gì? Cô đã từ bỏ hết tài sản chỉ lấy thân thể đi thôi mà anh còn muốn nói gì nữa?
Dù sao cũng không bắt cô trả anh tiền bồi thường tinh thần chứ?
Cuối cùng cô trả lời sẽ đi dự bữa tiệc, bất luận Mộ Thương Nam nói gì cũng bắt buộc để anh ký tên lên bản thỏa thuận!
Ngước mắt lại nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của người đàn ông, khiến cô nhìn thấy thì thấy ghét, cô cầm sách lên giả vờ xem.
Mộ Ly gõ gõ lên bàn, “Bạn học Diệp Phi, sách bạn cầm ngược rồi, đây là thái độ học tập của bạn sao?”
Cả lớp cười ầm lên, làm gì có ai cầm sách ngược để đọc chứ?
Mặt Diệp Phi ngượng ngùng, suýt chút nữa bị tên yêu nghiệt này tức chết rồi.
“Em thích đọc sách ngược, là cách đọc sách mới, giáo sư không hiểu sao ạ?”
Mộ Ly thu ánh mắt lại, “Cách mới, cách gì? Bạn qua mặt ai chứ? Lúc nãy tôi bước vào lớp rốt cuộc bạn đang làm gì? Giao điện thoại ra! Tịch thu!”
Khóe miệng Diệp Phi giật giật, lần này là cô có chuyện quan trọng nói với Mộ Thương Nam nên mới xem điện thoại, bình thường lên lớp cô có xem đâu!
“Con mắt nào của giáo sư thấy em nghịch điện thoại? Đọc sách ngược thì nói em nghịch điện thoại, thầy không hiểu cách đọc cầm ngược sách này thì đừng nói bừa!”
“Tiếp tục bịa đi! Diệp Phi, tôi xem bạn bịa tới lúc nào! Đây mà gọi là cách gì, bạn nói đi! Hôm nay nếu bạn nói được thì tôi xem như bạn không nghịch điện thoại!” Mộ Ly chắc chắn nha đầu thối này đang bịa!
Diệp Phi lanh lảnh giọng nói, “Theo phân tích của tiến sĩ nước Mỹ, cầm ngược sách đọc có thể kích thích đại não, thúc đẩy tế bào mới sinh ra, có thể nâng cao IQ. Thầy nói xem đây có tính là cách mới không? Nếu thầy không tin thì đi tìm Baidu hỏi đi! Cho nên, xét thấy lợi ích của việc đọc sách ngược, em kiến nghị các bạn học đều đọc sách ngược đi, nâng cao IQ của mình, đặc biệt là giáo sư thầy đó! Thầy hình như rất cần phải đọc sách ngược đó! Thầy xem nhiều chút nhé!”
Khóe môi Mộ Ly giật giật, rõ ràng Diệp Phi đang mắng anh IQ thấp!
“Diệp...Phi!” Từng chữ thoát ra từ trong miệng anh.
“Sao vậy giáo sư, thầy sợ không nhớ nổi tên em nên đọc vài lần ạ? Hay là thầy đặc biệt thích tên của em? Là chính thầy nói đó, không tính là em chơi điện thoại. Vậy thì mời giáo sư lên lớp dạy cho mọi người, thầy không thể chỉ muốn làm con rể chăm sóc phụ nữ mà không muốn dạy học chứ, thầy nói phải không?” Diệp Phi nói không chút khách sáo.
Ha ha! Xem cô tức chết yêu nghiệt!
Mộ Ly suýt bị tức đến méo mặt, rõ ràng anh chỉ dùng Tiêu Đình Đình làm bia đỡ đạn, kết quả bị nói mình được bao nuôi! Cô còn luôn gọi anh là Husky, có lúc nào tốt bụng gọi anh là giáo sư bao giờ? Anh chỉ cảm thấy mỗi câu nói của cô đều đang gọi anh là đồ ngụy biện ngụy biện!
“Cô,”Ngón tay anh chỉ vào cô gái nhỏ đáng ghét này, “Đọc thuộc cho tôi nghe Sắc Thuốc Ca hôm qua đã cho về học!”
Diệp Phi đứng lên, khéo môi cong cong, đọc thuộc làu làu Sắc Thuốc Ca, cô học y là vì nuôi sống bản thân, vì những ngày tháng yên ổn của cuộc đời mình, cô đương nhiên học hành nghiêm túc, vì học thuộc những điều này mà tối qua cô thức đến tận khuya mới ngủ.
Mộ Ly ngây ra, không bắt được lỗi sai nào của cô, vốn dĩ muốn tìm một lỗi sai phạt cô chép một ngàn một vạn lần, kết quả hoàn toàn không dùng được.
Anh trầm mặt quay về bục giảng của mình, lại bày ra một đống bài tập phải học thuộc, ánh mắt anh tức giận nhìn Diệp Phi, hôm nay cô đọc thuộc, không tin ngày mai cô còn có thể thuộc làu làu được, dù sao phải có một ngày, cô không thuộc thì cô chết chắc rồi!
Diệp Phi thản nhiên ngồi học, nhìn thấy Tiêu Đình Đình trừng mắt nhìn cô.
Chết thật, làm sao cô lại chọc giận Tiêu Đình Đình rồi?
Cô không khách sáo trợn mắt nhìn lại Tiêu Đình Đình, dù sao cô cũng không có lỗi gì với Tiêu Đình Đình, cô không tiết lộ Tiêu Đình Đình và Mộ Ly thì Mộ Ly có thể thừa nhận Tiêu Đình Đình là bạn gái của anh sao?
Cuối cùng cũng tan học rồi, Tiêu Đình Đình bước tới, lớn tiếng nói, “Nói đi, có phải cậu muốn quyến rũ bạn trai tôi không!”
“Khỉ gió! Tiêu Đình Đình, cậu bị bệnh à? Cậu thích husky thì chưa chắc người khác cũng thích husky, tôi thích chó Tiệp Khắc hơn.” Diệp Phi nói.
“Ha ha, tôi thèm tin, cậu cố ý cầm ngược sách để thu hút giáo sư Mộ chú ý!” Tiêu Đình Đình chất vấn, không biết tại sao cho dù Mộ Ly tức giận với Diệp Phi, cô đều cảm thấy Mộ Ly tốt với Diệp Phi hơn cô.
Mộ Ly khoanh tay trước ngực, bộ dạng xem kịch hay.
Diệp Phi nhìn gương mặt cười âm hiểm của Mộ Ly thì muốn xé xác anh ta ra!
“Tiêu Đình Đình, tôi thật sự không có ý gì với thầy ấy, cậu không tin thì tôi chứng minh cho cậu xem! Nhưng mà nói trước, đây là cậu muốn tôi chứng minh, hậu quả như thế nào, cậu gánh như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi đâu!”
“Được! Chỉ cần cậu có thể chứng minh, cậu không có ý gì với giáo sư Mộ, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả!” Tiêu Đình Đình nói, cô không tin Diệp Phi có thể chứng minh ra được gì.
Diệp Phi cong môi bước đến chỗ Mộ Ly, đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt Mộ Ly, tiếng tát tay vang lên lanh lảnh khắp phòng học…