Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4561
Thủy Tinh và Diệp Phi nghoảnh đầu lại thì nhìn thấy Thiên Tịnh và Vương Ngọc đang bước vào.
“Ai bảo Diệp Phi không mua nổi quần áo? Thiên Tịnh cô đừng có mà tự cao tự đại coi thường người khác” Thủy Tinh hét lên.
“Haha. Diệp Phi, cô dám lấy ví của cô ra cho mọi người xem không? Tôi cược một nghìn tệ, trong ví của cô không có nổi một trăm tệ!” Thiên Tịnh nói giọng khinh bỉ, ánh mắt cô đang rực lên ngọn lửa, hận đến mức muốn xé xác Diệp Phi ngay lúc này.
Diệp Phi mặt đơ ra, cô vốn dĩ có một trăm tệ, nhưng sau khi mời Cung Trấn Vũ đi ăn, bây giờ chỉ còn lại bốn mấy tệ.
Cô bị hỏi đếnn không nói ra lời, ngay lập tức bị nhân viên cửa hàng cười nhạo. “Hóa ra là một đứa nghèo, không mua nổi vào cửa hàng xem làm gì?”
“Cô không hiểu sao? Chính là có những người như này, ngày ngày mộng tưởng mình là người có tiền, không có việc gì thì đến cửa hàng hàng hiệu của quý tộc dạo chơi, cho rằng như thế là sang chảnh! Úi chà, hại chúng tôi đứng cùng cả nửa ngày, lãng phí thời gian của chúng tôi!”
“Thật không biết xấu hổ, trên người không có nổi một trăm, lại còn dám bước vào shop của chúng tôi, tôi thấy quần áo trên người cô ta tưởng là mỹ nữ nổi tiếng!”
“Quần áo trên người cô ta chắc chắn là hàng lậu, nếu không cô ta ao mặc nổi” Bốn nhân viên bán hàng nói cay nghiệt.
“Sao các cô lại có thể ăn nói như vậy? Xin lỗi bạn tôi ngay?” Thủy Tinh tức giận mặt tái mét, nếu như không phải cô đang đào hôn, cô đã nói tên tuổi cô ra. Nhưng cô không thế nói, Bắc Minh Phong đang tìm cô khắp nơi.
“Các người làm lỡ thời gian của chúng tôi, còn dám bắt chúng tôi xin lỗi? Thật nực cười! Bảo vệ, đến bắt hai người gây trở ngại cho việc kinh doanh này,lôi ra ngoài!” Một nhân viên gọi bảo vệ.
“Phải thế chứ!Thiên Tịnh nhà chúng tôi là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc Mộ, các cô hôm qua xem tin tức thời sự rồi phải không? Như cửa hàng của các cô đây, cũng chỉ có cô Mộ tương lai mới mua nổi!. Thiên Tịnh mà vui nói không chừng mua hết đồ trong cửa hàng các cô! Mau đuổi mấy người rảnh rỗi này đi, chúng tôi phải vào mua đồ” Vương Ngọc vội vàng quảng cáo cho Thiên Tịnh, giống như sợ không ai biết Thiên Tịnh là vợ sắp cưới của Mộ Thương Nam.
Mấy cô nhân viên sáng mắt, nếu như Thiên Tịnh mua hết đồ của cửa hàng, bọn họ sẽ kiếm được bao nhiêu? Mấy người bọn họ đi theo bảo vệ để đuổi Diệp Phi và Thủy Tinh đi.
“Mau đi đi, thật không biết xấu hổ, còn ăn vạ ở đây giả người có tiền làm gì?”
“Chả thế, chưa từng gặp đứa con gái nào không biết xấu hổ như này”.
Diệp Phi một tay hất tay mấy nhân viên ra “Các cô thật quá đáng! Không biết có tiền, hay không có tiền đã vào cửa hàng thì đều là khách hàng. Các cô dám đuổi tôi đi, có tin tôi sẽ làm các cô hối hận không?”
Mấy cô nhân viên cười ra tiếng “Haha. Cô làm tôi hối hận cái gì? Nực cười”.
Diệp Phi lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại khiếu nại dán trên tường, ấn số gọi, vài giây sau có người nghe điện thoại “là chủ cửa hàng phải không, nhân viên của ông làm phiền tôi mua đồ, đồ trong cửa hàng ông không bán phải không?”
Chủ cửa hàng giật mình “Bán chứ! Đương nhiên là bán rồi, tôi sẽ đến giải quyết ngay lập tức”
Hẳn là tốc độ nhanh như bay, một ông chủ cửa hàng cũng đã lớn tuổi từ văn phòng làm việc bên trên đi xuống, dám đắc tội với khách hàng, giỏi lắm.
Mấy cô nhân viên không một chút sợ hãi “Cho dù cô nói với chủ cửa hàng, cũng không ích gì, cô không mua nổi quần áo ở cửa hàng chúng tôi thì biến”.
Ông chủ cửa hàng đi xuống nhìn thấy một đám đông người, vì cửa hàng quá náo nhiệt nên người đi đường cũng vào xem.
“Có chuyện gì vậy?” Ông chủ cửa hàng chất vấn.
“Ông chủ, chính là cô gái này, túi cô ta không có nổi một trăm tệ, còn quấy rầy cô Thiên Tịnh đây mua đồ” Nhân viên vội vàng giải thích.
Vương Ngọc nhân lúc mọi người đang nhìn chủ cửa hàng, một tay giật lấy ví của Diệp Phi làm các thứ trong ví rơi hết ra đất. Vài tờ mười tệ bay xuống, còn có vài đồng xu.
“ Các cô xem này, cô ta nghèo đến mức này, con giả bộ làm người có tiền”. Cô hét lớn.
“ Chẹp chẹp… không có tiền là không có tiền, còn giả làm người có tiền” đám đông vây quanh thi nhau bàn luận.
Thiên Tịnh nhếch mép cười nhạo “Em họ, em muốn gì, nói một tiếng, chị có cái quần áo nào không mặc sẽ cho em một bộ”.
Diệp Phi trợn mắt nhìn Thiên Tịnh “ Ý của chị là, chị có thể mua được hết quần áo ở đây?”
Thiên Tịnh không nhịn được, cười ra tiếng “Đấy là điều đương nhiên, mọi người đều biết chị là vợ sắp cưới của Mộ Thương Nam, chị có thể mua quần áo của cả cửa hàng này cũng được”.
“Được thôi, vậy chị hãy mua cả cái cửa hàng này đi” Diệp Phi lớn tiếng.
Mặt Thiên Tịnh biến sắc, cô chỉ kheo khoang nên mới nói khoác như vậy, Liễu Họa có đưa cho cô một cái thẻ để cô chuẩn bị đồ cho lễ cưới, nhưng trong thẻ chỉ có hạn mức năm trăm vạn, làm sao mua nổi cả cái tiệm này.
“Haha. Em họ, em có ý gì? Chị không mua nổi cả cái tiệm này, em mua nổi sao? Một bộ em cũng không mua nổi.”
“Thế chúng ta đánh cược đi, người mua ít hơn sẽ phải cuộn tròn lăn ra khỏi đây”.
“Được thôi, cược thì cược, cô một bộ cũng không mua nổi, cô lăn luôn đi”. Thiên Tịnh la lên, dù sao cô cũng có thể mua mười mấy bộ, nhưng Diệp Phi một bộ cũng không mua nổi. Như vậy mà cô ta còn dám cược.
Diệp Phi lấy từ trong túi ra chiếc thẻ không định mức mà Mộ Thương Nam đưa cho cô “Tôi mua cả cái cửa hàng này, ông chủ ông đưa ra giá đi”
Ông chủ cửa hàng hít một hơi thật mạnh, ông từng gặp đại gia mua quần áo, chứ chưa từng gặp đại gia mua cả cửa hàng “Cửa hàng này, cô muốn mua?”
“ Không nghe rõ Diệp Phi nói à? Mau đưa ra giá đi. Chúng tôi còn đang chờ có người cuộn tròn lăn ra khỏi đây này” Thủy Tinh phấn khích nói.
“Không! Không thể nào! Thẻ của cô ta là giả!” Thiên Tịnh nhìn vào cái thẻ kim cương đen nói, mặt dần dần trắng bệch.
“Nếu như sợ là thẻ giả! Ông có thể thử” Diệp Phi đưa thẻ vào tay ông chủ cửa hàng.
Ông chủ thử trên máy pos “Là thật, cô thật sự muốn mua cả cửa hàng? Vừa đúng lúc tôi và vợ tôi muốn di cư sang nước ngoài, đang định nhượng lại cửa hàng!”
“Giá tuỳ ông đưa ra” Diệp Phi nói dõng dạc. Dù sao cũng là tiêu tiền của Mộ Thương Nam, cô không có gì phải tiếc.
“Được, tôi cũng không lừa người, cả hàng hoá và cửa hàng của tôi, cả quyền đại lý của tôi, đều đưa cô, tổng cộng một tỷ nhân dân tệ, cô thấy thế nào?” Ông chủ cửa hàng nói. Ông cũng bằng này tuổi rồi, cũng đúng lúc ông muốn bán cửa hàng, muốn nghỉ hưu dưỡng lão cùng vợ, đi du lịch khắp nơi.
“Được” Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Thiên Tịnh “Chị họ, rốt cuộc chị có mua nổi không? Chị là vợ sắp cưới của Mộ Thương Nam, thiếu phu nhân nhà họ Mộ cơ mà. Một tỷ thôi mà, một con số nhỏ. Chị mua nổi phải không?”
Thiên Tịnh như nuốt phải ruồi, vì Diệp Phi, tối qua cô bị hai người đàn ông cướp mất đêm đầu, giờ lại bị Diệp Phi coi thường.
“Tôi, tôi đương nhiên có thể mua được” cô cắn răng nói.
“Thế mời chị lấy ra, chị không đến mức đến thẻ cũng không có chứ!” Diệp Phi nói to. Tất cả những ai hại cô, cô đều không tha, ai tát cô một cái, cô trả lại mười cái.
Thiên Tịnh làm sao dám nói mình không có thẻ, cô lôi ở trong túi ra chiếc thẻ Liễu Hoạ đưa cho cô “Tôi đương nhiên có thẻ rồi”.
Ông chủ nhìn thẻ trong tay Thiên Tịnh “Cái thẻ này của cô………”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK