Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45300


Nét mặt của George co lại, tuy là cô đã nói là câu nói mà anh thích nghe nhất, cô nói việc này ra nhưng anh cũng nghe hiểu ý ngầm trong lời nói của cô.

Thủy Tinh chính là vì sợ Bắc Minh Ý lại xảy ra tình huống nào khác, nên mới vội vàng muốn Bắc Minh Phong đến đón Bắc Minh Ý.

“Anh phải suy nghĩ về việc này một chút, không có ai biết chuyện anh dẫn em và Bắc Minh Ý đi, em biết là Bắc Minh Phong vẫn chưa bỏ cuộc với em, nếu như anh ta biết em ở chỗ của anh, anh ta sẽ bám lấy em đó.” Anh nói.

“Chúng ta có thể dùng nặc danh thông báo cho anh ấy đến đây đón Bắc Minh Ý đi. Anh ấy sẽ không biết chuyện này có liên quan tới anh đâu, chúng ta chỉ cần lén nhìn Bắc Minh Phong đưa thằng bé đi là được rồi.” Thủy Tinh nghĩ đến một cách khác.

“Để anh xem nên làm như thế nào, em không muốn nuôi Bắc Minh Ý thì chúng ta không nuôi nữa. Tất cả những việc anh làm đều là vì em, em hiểu không?” Khóe miệng của George nở nụ cười cứng nhắc.

Làm sao anh dám để Bắc Minh Ý trở về bên cạnh Bắc Minh Phong được, chỉ cần Bắc Minh Ý còn sống thì bí mật này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, nhưng lời nói của Thủy Tinh đã cho một cơ hội tiễn Bắc Minh Ý đi.

Thủy Tinh nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cũng an tâm hơn rồi, “Em biết anh đều muốn tốt cho em, không có Bắc Minh Ý, chúng ta cũng không cần túc trực ở bệnh viện nữa, chúng ta có thể về nhà sống cuộc sống của chúng ta.”

Cô đưa ra điều kiện của mình, chỉ hy vọng có thể khiến George mau chóng thông báo cho Bắc Minh Phong.

Trong lòng George cảm thấy khổ sở, Thủy Tinh lại dùng việc sống cùng anh để làm điều kiện, ép anh thông báo cho Bắc Minh Phong.

“Anh cũng muốn mau chóng trở về lâu đài, em ngồi ghế sofa nghỉ một tí đi, anh đi sắp xếp thông báo cho Bắc Minh Phong.” Anh kéo bàn tay của cô gái nhỏ, để cô ngồi lên ghế sofa.

Anh ấn nút điều khiển xe lăn, đi ra ngoài cửa phòng bệnh.

Một lát sau đó, Thủy Tinh đã nhận được tin nhắn của George, George nói với cô, đã gửi tin nặc danh cho Bắc Minh Phong rồi, bảo Bắc Minh Phong đến đây đón Bắc Minh Ý, hơn nữa người của anh đã nhìn thấy Bắc Minh Phong lên máy bay xuất phát rồi.

Thủy Tinh nhìn thấy tin nhắn thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ khi trở về bên cạnh Bắc Minh Phong thì Bắc Minh Ý mới an toàn mà thôi.

Có thể đổi lấy sự an toàn của Bắc Minh Ý, thì cho dù cô hy sinh nhiều bao nhiêu cũng là xứng đáng.

Cô tính toán chặng đường mà Bắc Minh Phong từ trong nước đến đây, bấm tay tính thời gian mà Bắc Minh Phong xuất hiện.

Thời gian trôi qua đặc biệt dài, cô chỉ sợ trong khoảng thời gian ở đây, George sẽ hối hận không cho Bắc Minh Ý đi.

Khi mặt trời từ từ lặn ở phía Tây, George mới trở về phòng bệnh.

“Đi mau! Người của anh ở Cục Hàng Không đã thám thính được máy bay riêng của Bắc Minh Phong đã nhập cảnh rồi.” George kéo Thủy Tinh dậy.

Trên gương mặt của Thủy Tinh không giấu được niềm vui mừng, “Anh ấy đã tới rồi sao? Nhanh vậy à.”

“Ừ, chúng ta phải rời đi trước khi anh ta tới, nếu không anh ta sẽ phát hiện ra chúng ta.” George nói.

Thủy Tinh bị George kéo ra khỏi cửa phòng bệnh, cô quay đầu nhìn Bắc Minh Ý nằm trên giường bệnh, trong lòng như bị móng vuốt nhọn cào xé vậy, móng tay nhọn đâm vào trái tim của cô khiến cô đau đớn vô cùng.

Cô hiểu rất rõ, lần này chia tay với Bắc Minh Ý, cũng có thể cả đời này không thể gặp lại nữa.

Cô hất tay của George ra, chạy về phía giường nằm của Bắc Minh Ý, cúi đầu hôn lên gương mặt của cậu bé.

“Ý Ý, xin lỗi, cục cưng không thể bảo vệ được con, con về với bố phải nghe lời của bố, chăm sóc tốt cho mình nhé.” Nước mắt cô rơi lã chã xuống gương mặt của đứa nhỏ.

Tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng truyền từ ngoài cửa sổ vào, Thủy Tinh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thì thấy trên chiếc máy bay đang bay tới, ký hiệu trên chiếc máy bay là ký hiệu của Bắc Minh gia.

Trong lòng cô coi như nhẹ nhõm hẳn, Bắc Minh Phong tới rồi.

Cô đi theo George ra khỏi phòng bệnh, trốn trong phòng bệnh nằm ở phía cuối hành lang, đợi Bắc Minh Phong dẫn cậu bé đi.

Trong phòng bệnh, Thủy Tinh tựa sát vào cánh cửa, như vậy cô sẽ nghe được rõ hơn động tĩnh phía ngoài hành lang.

Tiếng bước chân dồn dập bước vào phòng bệnh của Bắc Minh Ý, ngay sau đó là âm thanh giường bệnh được đẩy ra ngoài.

Đột nhiên, ngoài hành lang vang lên tiếng nói của Bắc Minh Phong, “Các người là ai? Thả con trai tôi ra!”

“Ha ha, bọn ta phụng mệnh bắt nó đi! Tránh ra!” Một người đàn ông trả lời Bắc Minh Phong.

Thủy Tinh kinh ngạc mở to mắt, “Là ai đưa Bắc Minh Ý đi? Tại sao lại có hai nhóm người đến bắt Ý Ý?”

Tay của George cuộn thành nắm đấm, “Anh cũng không biết là chuyện gì, cũng có thể nói không chừng là kẻ thù của Bắc Minh Phong.”

Anh một tay giữ Thủy Tinh đang tính chạy ra ngoài lại, “Đừng ra ngoài, nguy hiểm!”

“Không được, bây giờ Ý Ý đang gặp nguy hiểm, em phải đi xem nó!” Thủy Tinh ra sức hất cánh tay của George ra, xông ra khỏi phòng.

Người của hai bên đánh nhau ngoài hành lang đến mức dầu sôi lửa bỏng, người của bên kia dùng Bắc Minh Ý uy hiếp Bắc Minh Phong, bắt Bắc Minh Phong nhường đường.

Bắc Minh Phong đương nhiên không thể nhường đường, nhường rồi thì con trai của anh sẽ càng nguy hiểm hơn.

Thủy Tinh nhìn thấy người đàn ông đang ôm lấy Bắc Minh Ý không buông, cô đứng phía sau lưng của người đàn ông đó, vừa hay hắn ta không nhìn thấy cô được.

Cô không do dự mà chạy về phía người đàn ông, dùng tất cả sức mạnh của mình giơ nắm đấm đấm vào phía sau đầu của hắn ta.

“Á!” Người đàn ông đó kêu lên một tiếng, mất ý thức buông lơi tay của mình.

Bắc Minh Phong nhân cơ hội này cướp lại con trai của mình.

“Thủy Tinh!” Anh nhìn thấy Thủy Tinh bị mấy người của đối phương bắt lại, hét lớn.

“Tôi không sao! Anh mau đưa Bắc Minh Ý đi đi!” Thủy Tinh hét lên.

“Anh sẽ không bỏ mặc em không lo đâu! Thả Thủy Tinh ra, các người cần bao nhiêu tiền, tôi đưa cho các người!” Bắc Minh Phong kêu lớn.

George cắn chặt răng mình, Bắc Minh Phong muốn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt anh sao?

“Các người thả Thủy Tinh ra, tôi bảo đảm các người sẽ an toàn rời khỏi đây.” Anh vội vàng nhìn đám người đó một cái.

“Vậy thì đúng rồi, bọn ta là nhận được người khác nhờ vả, mới đến đưa đứa nhỏ này đi, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đây, bọn ta sẽ không làm tổn hại người phụ nữ này.” Người đàn ông cầm đầu vẫy vẫy tay với đám thuộc hạ, bảo bọn chúng bắt Thủy Tinh dẫn tới thang máy.

Bắc Minh Phong thấp giọng nói vài câu với Khang Dũng, Khang Dũng lập tức dẫn theo vài người im lặng lùi về phía sau.

Anh nhìn thấy đám người đó lùi về sau, bản thân thì dẫn người tiến lên phía trước.

Mấy người đó thấy mình bị ép đến chỗ thang máy thì đẩy Thủy Tinh về phía George, rồi tất cả chạy vào thang máy trốn lên tầng thượng định ngồi máy bay chạy trốn.

Thủy Tinh đúng dậy từ bên người George, nhìn Bắc Minh Phong “Anh mau đưa Bắc Minh Ý đi đi!”

Ánh mắt của Bắc Minh Phong sắc bén nhìn gương mặt của George, “Là anh đưa Thủy Tinh và Bắc Minh Ý đi! Anh thật bỉ ổi!”

“Tôi bỉ ổi? Anh dụ dỗ phụ nữ đã có chồng, anh không bỉ ổi sao? Đừng quên rằng Thủy Tinh là vợ của tôi!” George lên tiếng nói lại.

“Anh xứng làm chồng của cô ấy sao? Thủy Tinh qua đây, anh đưa em đi! Anh và Lăng Tuyết đã ly hôn rồi, chúng ta kết hôn, cùng Ý Ý cả nhà ba người chúng ta mãi mãi không chia lìa nữa!” Bắc Minh Phong nói.

“Thủy Tinh, đừng tin anh ta! Anh ta và Lăng Tuyết ly hôn? Ha ha, đừng nghe anh ta lừa gạt em! Anh nói cho em biết một chuyện, em sẽ biết Bắc Minh là con người như thế nào! Chính sau khi em mất tích, Lăng Tuyết đã mang thai rồi!” George nói oang oang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK