Thiên Huệ nhìn Diệp Phi đang ngẩn ngơ, cho rằng Diệp Phi bị bà ta dọa sợ đến choáng váng. Đáy lòng bà ta chưa từng thỏa mãn như vậy.
“Ha ha! Diệp Phi, cô ở đây chờ chết đi! Để cha mẹ cô nhìn thấy cô chảy máu chết như thế nào!” Bà ta cười điên cuồng. Bà đã mất đi tất cả, Diệp Phi cũng đừng nghĩ có được!
Mộ Thương Nam tới cứu Diệp Phi, bà ta có thể lấy được tấm bản đồ. Nếu Mộ Thương Nam không đến cứu Diệp Phi, bà ta sẽ lấy mạng Diệp Phi.
Bà ta mang theo vệ sĩ của mình bỏ chạy, trốn trong rừng rậm.
Ánh mắt Diệp Phi nhìn bụng đau quặn. Cô thực sự không biết mình mang thai, nếu biết, cô sẽ không mạo hiểm đi tới nơi này với Thiên Huệ để tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cha mẹ.
Cha mẹ, con sắp chết rồi phải không? Cục cưng của con còn chưa được mở mắt nhìn thấy thế giới này, thù của cha mẹ con còn chưa báo, đừng để con chết được không?
Bầu trời xanh biếc, đáy lòng của cô cũng như chết chìm trong màu xanh thẳm của bầu trời kia.
Nếu khổ sở, phải cố gắng nhìn lên bầu trời cao. Bầu trời lớn như vậy, nhất định có thể bao dung tất cả nỗi khổ của ngươi.
Đáng tiếc, hiện tại, đến bầu trời cũng không thể bao dung nổi nỗi khổ của cô được rồi.
Mộ Thương Nam trên phi cơ, hất phi công ra, chính mình lái phi cơ.
Gân xanh trên trán nổi lên, liếc mắt liền nhìn ra những chiếc máy bay vây quanh kia là của Mộ Ly!
Dùng radio liên lạc với Mộ Ly: “Bảo đám chó của ngươi cút ngay, nếu không tôi thiêu sống!”
“Ha ha ha, anh họ sao nóng nảy thế? Quan tâm Diệp Phi đến thế à?” Trong radio truyền ra tiếng nói yêu nghiệt của Mộ Ly.
“Tôi quan tâm ai thì liên quan gì đến ngươi? Có gan thì ra đây, hai chúng ta đấu trực tiếp!” Phi cơ của Mộ Thương Nam và Mộ Ly bay vòng vòng. Anh muốn tìm chỗ để đột phá ra khỏi vòng vây.
“Đáng tiếc tôi không có gan rồi? Gan của tôi mỗi ngày đều tiêu hao hầu như không còn. Tôi để mấy chiếc phi cơ cho anh họ chơi đùa vậy!” Mộ Ly nói xong liền cắt đứt tín hiệu radio.
Trong chớp mắt, hắn kinh ngạc mở to hai mắt. Rõ ràng hai chiếc máy bay của hắn đang chặn đường Mộ Thương Nam mà Mộ Thương Nam lại lách qua bên cạnh thân máy bay, từ kẽ hở giữa hai chiếc máy bay mà đi qua, xông thẳng về phía phi cơ của Thiên Huệ biến mất.
Trời má! Mộ Ly đáy lòng chửi một câu, thoáng qua môi của hắn một nụ cười nhẹ. Mộ Thương Nam không màng sống chết mà đi cứu Diệp Phi, nói cách khác, Diệp Phi là điểm yếu của Mộ Thương Nam!
Anh họ, anh cho là anh tìm được Diệp Phi là có thể cứu cô ấy được sao?
Hắn ta cười nham hiểm, diêm dúa lẳng lơ như cây thuốc phiện.
Diệp Phi nhìn thấy một chiếc máy bay hạ cánh. Lòng của cô thắt chặt, sẽ là Mộ Thương Nam sao?
Chỉ chốc lát, cô liền nhìn thấy người đàn ông mang mặt nạ bạc chạy tới. Tốc độ kia nhanh đến kinh người, như một con dã thú bị chọc giận.
“Phi Phi! Đừng sợ, anh tới rồi!” Mộ Thương Nam kêu. Thanh âm của anh không thể kiềm chế run rẩy. Trên người của Diệp Phi toàn là máu, từng giọt từng dòng chảy xuống nền đất dưới chân. Rõ ràng là cô đang chảy máu, nhưng anh lại cảm giác toàn thân đau đớn.
“Ngân Mị! Cứu tôi!” Diệp Phi không miêu tả nổi cảm giác này. Người tới cứu cô là Ngân Mị, không phải là Mộ Thương Nam!
Đương lúc Mộ Thương Nam sắp tiếp cận được Diệp Phi, Thiên Huệ từ trong rừng cây đi tới, trong tay cầm một chiếc điều khiển từ xa. Ngón tay bà ta nhấn một cái, mặt đất dưới chân Mộ Thương Nam chợt nổ tung.
“Cẩn thận!” Diệp Phi kêu lớn.
Mộ Thương Nam bay về phía sau lật người, một cú lộn ngược tránh thoát bom nổ, vững vàng rơi trên mặt đất.
“Thiên Huệ! Giao Diệp Phi ra, ta tha chết cho ngươi!” Từng chữ từ khóe môi anh giật ra.
Thiên Huệ cười lạnh ra tiếng: “Không nghĩ tới cháu gái ta lại có mị lực đến vậy, đều có thể dẫn Ngân Mị trong truyền thuyết tới cứu! Nhưng mà, ai chết còn chưa biết đâu! Ta nói thật cho ngươi biết, dưới chân cây thập tự giá trói Diệp Phi có chôn bom. Chỉ cần ta mất hứng bấm một cái là có thể đưa tiễn Diệp Phi thăng thiên rồi. Tốc độ ngươi có nhanh nữa thì cũng không nhanh được bằng ta ấn nút đâu nhỉ? Muốn cứu cô ta, liền đem tấm bản đồ mỏ vàng của nhà họ Thiên trong tay Mộ Thương Nam đến đây. Dùng bản đồ đổi lấy Diệp Phi! Tiểu tiện nhân này đối với ta cũng chẳng có ích gì, chỉ cần có tấm bản đồ kia, ta liền đem cô ta cho ngươi! Thế nào?”
Mộ Thương Nam trầm xuống, chẳng ai tin là tấm bản đồ không hề ở trong tay anh.
“Tấm bản đồ cần Diệp Phi tới lấy, ngươi bắt cô ấy cũng có nghĩa là không thể lấy được bản đồ.”
“Ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Tấm bản đồ ở trong tay Mộ Thương Nam! Cho dù ngươi có phải là Mộ Thương Nam hay là ai khác, ai cầm được tấm bản đồ đến thì ta đem Diệp Phi cho người ấy. Ta có thể từ từ chờ đợi, nhưng Diệp Phi thì không chờ được lâu lắm đâu.” Thiên Huệ nói.
Mộ Thương Nam mím chặt môi. Ánh mắt sắc bén quét xung quanh Diệp Phi xem xét tình hình. Diệp Phi thực sự không thể đợi thêm nữa, trên người cô máu chảy thật nhiều.
“Được! Tôi đi tìm Mộ Thương Nam lấy bản đồ, ngươi chờ.” Anh nói xong liền xoay người đi ra khỏi tầm mắt Thiên Huệ.
“Diệp Phi, cô ở chỗ này chờ hắn đi! Ta đi vào trong nghỉ ngơi đã.” Thiên Huệ nói liền đi vào rừng vậy. Trong rừng cây khá an toàn, có vật che chắn, ở đây tương đối trống trải, bà chỉ sợ bị đánh úp.
Lòng Diệp Phi trầm xuống, Mộ Thương Nam sẽ thoải mái mà đưa bản đồ cho Ngân Mị sao?
Còn có một suy nghĩ khác lướt qua đầu óc cô, nếu như Ngân Mị chính là Mộ Thương Nam…
Lòng của cô đột nhiên lạnh lẽo. Nếu như Ngân Mị chính là Mộ Thương Nam, anh cũng không vội vã đem bản đồ đổi lấy cô. Thế nhưng cô không chờ được, cục cưng cũng không chờ được. Nước mắt của cô từ trong hốc mắt chảy xuống, anh có biết hay không, anh làm lỡ chính là sinh mệnh con của anh?
Cô đau đớn khép hờ mắt, nếu có thể được lựa chọn, cô tình nguyện Ngân Mị và Mộ Thương Nam là hai người.
Trong rừng rậm, Thiên Huệ uống nước dừa chờ tấm bản đồ đến tay.
Chợt, trên đỉnh đầu vang lên một trận thanh âm huyên náo, bà ta ngước mắt lên liền thấy một đống người mặc áo đen từ trên cây nhảy xuống.
“A!” Bà ta kêu to, một người trong đám người đàn ông đó nhào tới trên người bà. Tay của hắn nắm lấy cổ tay bà, muốn đoạt điều khiển từ xa trong tay bà ta.
“Điều khiển từ xa của ta!” Thiên Huệ kêu to, bà ta bị đánh ngã trên mặt đất. Quá đột ngột, tay bà đập lên mặt đất, chiếc điều khiển từ xa văng ra ngoài.
Tay kia của bà thật nhanh túm lấy điều khiển từ xa, không chiếm được tấm bản đồ thì bà cũng sẽ không để Diệp Phi sống sót!
Khoa Lâm vươn tay đoạt chiếc điều khiển từ xa trên mặt đất. Hắn và Thiên Huệ mỗi người túm được một đầu của điều khiển, hai người hết sức tranh đoạt.
Mộ Thương Nam chạy như bay đến bên người Diệp Phi, lấy con dao sắc nhọn chém đứt xích sắt trên cột trói Diệp Phi.
“Phi Phi, anh mang em đi!” Dây xích bị chém đứt, tim của anh đều vỡ vụn. Toàn thân cô chẳng có một chỗ nào lành lặn, nếu không phải là dao găm đâm bị thương thì cũng là vết thương do xích sắt.
Anh ôm Diệp Phi đi, chợt nghe thấy tiếng Khoa Lâm hét lên từ trong rừng: “Lão đại, chạy mau!”
Anh ôm Diệp Phi nhảy lên, phía sau vang lên tiếng nổ mạnh. Nhiệt lửa nóng trong không khí và đá vụn đánh vào trên lưng anh. Mảnh đá sắc nhọn cứa qua lưng anh, xâm nhập vào cơ thể. Phía sau lưng anh đều là máu thịt lẫn lộn.
Anh và Diệp Phi bị nổ ngã xuống đất. Anh bảo vệ cô ở dưới thân mình, dùng chính mình làm tấm chắn cho cô.
“Phi Phi! Phi Phi!” Anh không để ý tới vết thương của mình. Bàn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt cô tái nhợt. Anh chỉ sợ cô không chịu đựng nổi.
Diệp Phi yếu ớt mở mắt, ánh mắt không hề chớp mà ngưng trước khuôn mặt của người đàn ông đã bị nổ bay mất chiếc mặt nạ…