“Mộ Dã!” Diệp Phi kinh ngạc vui mừng nhìn lông mi Mộ Dã khẽ run. Cô cầm tay đứa trẻ, hy vọng cậu bé có thể lập tức tỉnh lại.
Nhưng cuối cùng vẫn là thất vọng. Lông mi của Mộ Dã run rẩy vài cái liền khôi phục lại an tĩnh.
Giống như là ngủ vậy. Nước mắt của cô rơi từng giọt, con người sợ hãi nhất không phải là khi đang ở trong tuyệt vọng, mà là giây phút có được hy vọng lại bị đẩy xuống vực sâu.
Điện thoại di động của cô bỗng vang lên tiếng chuông nhắn nhở. Cô nhìn hàng chữ xuất hiện trên màn hình, là tin nhắn của Cung Trạch Vũ kêu cô mau chóng rời đi, bọn họ còn ở lại nữa sẽ bị phát hiện mất.
Chẳng qua là Diệp Phi không bỏ được Mộ Dã: “Mộ Dã, con mau tỉnh lại đi, nói cho Phi Phi rốt cục là ai đánh con!”
Thanh âm tràn ra từ sâu trong cổ họng, nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt Mộ Dã.
Điện thoại di động vang lên từng tiếng chuông nhắc nhở, Cung Trạch Vũ càng ngày càng giục giã gấp gáp hơn. Còn ở lại nữa thì quá nguy hiểm!
Diệp Phi bất đắc dĩ buông tay, lau đi nước mắt, đi về phía cửa phòng bệnh.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông đi vào phòng, phía sau là Sở Nhiễm.
Trong lòng Diệp Phi chợt căng thẳng, cô nhanh chóng cúi đầu muốn đi qua bên người đàn ông. Cô đội mũ, đeo khẩu trang, mặc áo khoác dài màu trắng, chắc là anh không nhận ra đâu.
Tâm trạng thấp thỏm đi qua bên người đàn ông, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đứng lại!”
Mộ Thương Nam đột nhiên nói ra hai chữ.
Diệp Phi dừng lại bước chân, không dám không dừng lại. Nếu không dừng thì sẽ khiến Mộ Thương Nam và Sở Nhiễm hoài nghi cô không phải y tá.
“Con trai tôi thế nào?” Mộ Thương Nam xoay người nhìn về phía bóng lưng người phụ nữ.
Diệp Phi cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng, giả giọng thong thả: “Không có thay đổi gì.”
“Không có thay đổi gì? Em chắc chắn sao?” Mộ Thương Nam bước một bước đến gần cô.
“Thương Nam, sao vậy?” Sở Nhiễm hỏi.
Mộ Thương Nam không để ý tới Sở Nhiễm, ánh mắt quất quýt bên bóng lưng cô: “Nói đi! Tôi hỏi em đấy!”
“Tôi, tôi chắc chắn.” Diệp Phi nhắm mắt nói, toàn thân giống như bị kim châm. Cô chẳng cần nhìn lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt vô cùng sốt ruột của anh dõi theo cô.
Cô hối hận mới vừa rồi nghe lời anh mà dừng lại bước chân. Nếu vừa rồi mà chạy thì còn có cơ hội trốn thoát, hơn nữa có Cung Trạch Vũ ở dưới lầu tiếp ứng.
“Em chắc chắn? Con trai tôi từ một đứa trẻ hoạt bát vui vẻ, một hacker có thể mã hóa bất kỳ trang web nào, đến bây giờ không thể động đậy nằm ở trên giường. Em chắc chắn nó không thay đổi gì?” Tay Mộ Thương Nam bắt lại tay của người phụ nữ, kéo cô về trong ngực.
“Diệp Phi! Lương tâm của em có đau không?” Ánh mắt anh đỏ rực, giống như một con dã thú giận dữ.
Dù cho cô cúi đầu, anh không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng chỉ cần một khắc nhìn bóng lưng kia liền nhận ra.
Diệp Phi nghẹn thở, lại bị anh nhận ra: “Tôi không yên tâm Mộ Dã, trở lại thăm thằng bé một chút.”
“Em không yên tâm thằng bé ư? Là không yên tâm nó còn chưa chết sao?” Mộ Thương Nam tức giận hô lên.
Anh nhìn cô rời đi cùng Cung Trạch Vũ liền muốn hủy diệt tất thảy. Bây giờ rốt cuộc để cho anh lại nhìn thấy cô, làm sao anh có thể buông tay để cô đi?
Sở Nhiễm cả kinh: “Cô là Diệp Phi? Cô vào được bệnh viện của tôi sao? Cô thật quá đáng, đã làm hại Mộ Dã như vậy còn chưa đủ sao? Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Sở Nhiễm vội vã chạy đi đóng khóa dây truyền nước biển cho Mộ Dã, gỡ túi truyền xuống: “Tôi đi xét nghiệm xem trong này có thuốc gì không.”
Mộ Thương Nam gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Sở Nhiễm vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Phi mím chặt môi, cánh tay cô cũng sắp gãy rồi: “Anh cảm thấy tôi sẽ hạ độc Mộ Dã sao? Mộ Thương Nam, tôi thích Mộ Dã. Dù cho có giết anh, tôi cũng sẽ không làm hại nó.”
“Nhưng em giải thích thế nào về việc thằng bé đang nằm đây, còn có video kia? Diệp Phi, nếu như em muốn giết tôi, tôi có thể đem mạng mình cho em. Nhưng em không nên động đến Mộ Dã!” Mộ Thương Nam tức giận hô lên.
Diệp Phi cắn răng. Dù cho cô chẳng nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng cô chắc chắn không thương tổn Mộ Dã.
“Tôi sẽ tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch, bất kể anh có tin hay không!”
Mộ Thương Nam nhếch khóe môi lạnh lẽo cười: “Em để cho tôi tin em? Vì bảo vệ em, tôi suýt thì bị nổ chết. Tôi quỳ xuống cầu xin em đừng đi, em vẫn bỏ đi với Mộ Ly! Diệp Phi, em nói cho tôi, tôi làm sao tin tưởng em đây?”
Nỗi đau nổ tung ngày đó, chỉ cần nhớ lại đôi chút là nó lại dấy lên trên thân thể anh. Anh nhịn tất cả mọi nỗi đau, quỳ xuống, chỉ cầu xin cô đừng bỏ đi.
Diệp Phi đau lòng đến nghẹt thở. Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, anh nhớ ra rồi sao? Anh nhớ lại được bao nhiêu?
Một màn đầy máu, mỗi lần xuất hiện đều giống như ác mộng của cô.
Cổ họng cô giống như bị câm, không nói nổi thành lời. Cô thừa nhận, giây phút kia là cô cảm động.
Nhưng là, nếu cô không đi, cô sẽ mất đi đứa con của họ - Thiên Thiên.
Cô cố gắng kéo căng giọng nói, không để cho anh nghe thấy có điều gì dị thường: “Tôi không khiến anh quỳ, càng không cần anh cầu xin. Ngay tại lúc anh quỳ xuống, Thiên Tịnh ôm đứa con của hai người. Mộ Thương Nam, tôi không nợ anh!”
Khuôn mặt Mộ Thương Nam hung hăng kéo, anh căn bản không hề động vào Thiên Tịnh: “Cho nên sao? Em bảo vì lòng đố kỵ mà sinh hận thù, trở lại trả thù Mộ Dã?”
Diệp Phi nghẹn thở không thể hô hấp, đúng là sau tất cả mọi chuyện, hiềm nghi của cô là lớn nhất.
“Tôi không đố kỵ Thiên Tịnh cái gì? Người đàn ông tôi không cần, cô ta còn bằng lòng thu nhận, tôi còn phải cảm ơn cô ta đấy.”
Năm ngón tay Mộ Thương Nam thu lại, nếu không phải tia lý trí cuối cùng khống chế anh, anh thật muốn bẻ gãy tay cô. Cô còn cảm ơn Thiên Tịnh thu nhận anh? Anh con mẹ nó là rác rưởi sao?
Cửa phòng mở ra, Sở Nhiễm hốt hoảng chạy trở lại: “Trong thuốc của Mộ Dã có độc!”
Một câu nói, đủ để làm kinh hãi Diệp Phi và Mộ Thương Nam.
“Không thể nào!” Diệp Phi kinh ngạc. Trong thuốc của Mộ Dã tại sao lại có thể có độc? Lại còn là lúc cô có ở đây.
Mộ Thương Nam thiếu chút nữa cắn nát răng môi mình: “Diệp Phi, em còn có gì để nói?”
Lúc Sở Nhiễm đi xét nghiệm, anh không hề nghĩ rằng trong thuốc có độc, anh chỉ là muốn để Sở Nhiễm rời đi, anh có thể nói chuyện nhiều hơn với Diệp Phi.
Sở Nhiễm vội vàng tiêm thuốc cho Mộ Dã: “Cũng may là phát hiện kịp thời. Đây là thuốc ức chế thần kinh. Lượng thuốc lớn như vậy, chỉ sợ Mộ Dã vĩnh viễn không thể tỉnh lại.”
Mộ Thương Nam tức giận, từng câu từng chữ phát ra từ trên đỉnh đầu cô: “Em sợ Mộ Dã tỉnh lại làm chứng cho em?”
“Không phải! Tôi không có! Các người có thể lấy dấu vân tay, phía trên sẽ không có vân tay của tôi.” Diệp Phi nói.
“Em cho là tôi sẽ tra sao? Tra được cái này, chính là bằng chính của em. Cho dù Cung Trạch Vũ có chứng minh được em mắc bệnh tâm thần, cũng không cứu được em!” Mộ Thương Nam tức giận hô lên. Anh mới thật sự ngu ngốc, hết lần này đến lần khác tin tưởng cô, mềm lòng với cô.
“Tôi đi gọi người hóa nghiệm dấu vân tay.” Sở Nhiễm vừa nói vừa đi ra khỏi phòng.
Đáy lòng Diệp Phi như rơi xuống biển sâu. Bỗng nhiên, một điều gì lóe lên trong đầu cô. Năm đó, trên gậy sắt hành hung Mộ Lạc Lạc cũng có dấu vân tay của cô. Nếu quả thật có người muốn gài tang vật giá họa cho cô, như vậy…