Ánh mắt Diệp Phi trầm xuống, căn bản không cần xét nghiệm DNA cũng có thể nhìn ra Mộ Dã không phải con của Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam.
Mà khuôn mặt của Mộ Thương Nam và Mộ Dã giống nhau như đúc, không ai có thể hoài nghi Mộ Dã không phải con trai của Mộ Thương Nam!
Nói cách khác, Mộ Dã không phải con đẻ của Thiên Tịnh!
Điều này lướt qua đầu cô, trong nháy mắt đáy lòng chợt lạnh. Thì ra đàn bà của Mộ Thương Nam không chỉ có một người!
Còn có người khác sinh con cho Mộ Thương Nam!
Ha ha, cô lạnh lẽo cười khổ, ban đầu cô mắt mù bao nhiêu mới yêu Mộ Thương Nam?
Cửa phòng bị đẩy ra, Sở Nhiễm bước vào: “Ta tới đưa thuốc cho Mộ Dã.”
“Để thuốc xuống đã, sau khi tôi xét nghiệm mới pha vào dung dịch truyền của Mộ Dã.” Diệp Phi lạnh giọng ra lệnh.
Sắc mặt Sở Nhiễm cứng đờ: “Tự tay tôi tới đưa thuốc, cô còn phải xét nghiệm?”
“Tại sao cô đưa thuốc tới tôi không thể xét nghiệm?” Diệp Phi chất vấn.
“Cô! Cô nghi ngờ tôi?” Sở Nhiễm sẵng giọng.
“Lần trước phát hiện trong thuốc của Mộ Dã có thuốc ứng chế trung tâm thần kinh. Có thể là tôi bỏ thuốc, cũng có thể là hai y tá hoặc cô thả thuốc vào. Các ngươi cũng không thoát khỏi vòng nghi vấn.” Diệp Phi rõ ràng nói.
Sở Nhiễm cười lạnh: “Cô dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi? Tôi cùng Mộ Thương Nam là bạn học chung đại học, cô có biết chúng tôi quen biết đã bao nhiêu năm rồi không? Cô biết quan hệ của chúng tôi là như thế nào không? Tất cả mọi người đều có thể tổn thương Mộ Dã, nhưng tôi sẽ không làm tổn thương thằng bé! Bởi vì, thằng bé là…”
Cô ta cố ý dừng lại một chút: “Có bản lãnh thì cô nói với Mộ Thương Nam là tôi làm hại Mộ Dã đi, anh ấy cũng sẽ không tin!”
Ánh mắt Diệp Phi thu lại, thằng bé là? Thằng bé là cái gì?
Tại sao Sở Nhiễm sẽ không làm hại đến Mộ Dã, mà Mộ Thương Nam sẽ không tin tưởng Sở Nhiễm làm hại Mộ Dã?
Cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt chuyển về phía Sở Nhiễm: “Đúng rồi, cô có nhóm máu gì?”
“Nhóm A.” Sở Nhiễm nói.
Đáy lòng Diệp Phi hơi đau đớn. Mộ Thương Nam có nhóm máu AB, mà Sở Nhiễm là nhóm máu A. Nói cách khác, nếu như Sở Nhiễm và Mộ Thương Nam có con, đứa con của bọn họ có thể mang nhóm máu AB.
Đáy lòng cô giống như có thứ gì đâm đau đớn. Sở Nhiễm ở bên cạnh Mộ Thương Nam bao nhiêu năm, Mộ Thương Nam vô cùng tín nhiệm Sở Nhiễm.
Nếu như giữa bọn họ phát sinh cái gì, cũng không phải là không thể.
“Ồ, để thuốc xuống đi. Nếu tôi ở đây chăm sóc Mộ Dã, tôi sẽ bảo vệ thằng bé tốt nhất. Cho dù ai đưa đồ tới, tôi cũng sẽ kiểm tra.” Cô lạnh giọng nói.
Sở Nhiễm đặt thuốc xuống: “Cô muốn thì kiểm tra đi! Tôi sẽ nói cho Mộ Thương Nam cô đối xử với tôi như thế nào! Diệp Phi, cô cho rằng cô là ai? Mộ Thương Nam chỉ là vui đùa với cô một chút thôi, cô còn tưởng thật!”
Diệp Phi khóe môi nhếch lên đầy khổ sở, thoáng qua một nụ cười vô hại: “Người tưởng thật là cô! Tôi chính là vui đùa với anh ta một chút mà thôi. Diện mạo, thân hình và cái năng lực ở phương diện kia cũng là đáng giá chơi đùa một chút.”
Con ngươi Sở Nhiễm co rút: “Cô nói cô cùng Mộ Thương Nam chẳng qua là vui đùa một chút?”
“Đúng vậy! Tôi chính là chơi anh ta đó, cô có ý kiến gì sao? Nhưng mà, cô có ý kiến thì thế nào? Cô có tư cách gì mà quản? Cô dù sao cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi.” Diệp Phi cố ý sỉ vả Sở Nhiễm.
“Quan hệ giữa tôi và anh ấy, cô biết được bao nhiêu? Ha ha, cô cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc. Quan hệ giữa tôi và Mộ Thương Nam tuyệt đối không phải người như cô có thể tưởng tượng được đâu.” Sở Nhiễm nói.
Diệp Phi nghe Sở Nhiễm nói, hiển nhiên là có hàm ý trong lời nói, tựa hồ đang ám chỉ cô rằng quan hệ của họ rất đặc biệt.
“Tôi không cần tưởng tượng. Tôi chẳng qua là hoàn thành chuyện mình nên làm. Không còn chuyện gì khác thì cô có thể ra ngoài.” Cô hạ lệnh đuổi khách.
Sở Nhiễm tức giận xoay người đi về phía cửa phòng bệnh: “Tôi sẽ nói cho Mộ Thương Nam!”
Cô ta quăng ra một lời độc ác rồi đi ra khỏi phòng.
Diệp Phi có chút nguội lạnh. Nếu như Sở Nhiễm thật sự là mẹ ruột của Mộ Dã, cô ta sẽ không làm hại thằng bé.
Sắc mặt cô tái nhợt, bắt đầu xét nghiệm thuốc.
Sở Nhiễm chưa trở về phòng làm việc của mình, cô ta lái xe chạy thẳng tới công ty của Mộ Thương Nam. Hôm nay bị bắt nạt, cô ta sẽ nói hết cho Mộ Thương Nam.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Thương Nam mới vừa bố trí xong kế hoạch hàng tuần liền nhìn thấy Sở Nhiễm đi tới.
Anh giơ tay lên tỏ ý tan họp, để cho tất cả mọi người lui ra.
Ánh mắt anh nhìn về phía Sở Nhiễm: “Cô sao lại tới đây? Có phải Mộ Dã xảy ra chuyện gì?”
Sở Nhiễm đi tới bên cạnh anh: “Thương Nam, có phải anh hoài nghi tôi sẽ hại Mộ Dã?”
Ánh mắt Mộ Thương Nam thâm thúy sâu kín, không ai hiểu được tâm tư: “Sao lại nói thế?”
“Đến tôi đưa thuốc mà Diệp Phi cũng phải kiểm tra. Ý cô ta không phải là tôi có thể hại Mộ Dã sao. Thương Nam, anh tin không? Rằng tôi sẽ hại Mộ Dã?” Sở Nhiễm hỏi người đàn ông.
“Là tôi để cho Diệp Phi kiểm tra tất cả các loại thuốc, như vậy sẽ an toàn hơn đối với Mộ Dã.” Mộ Thương Nam nói.
“Tôi biết, anh rất thương Mộ Dã, muốn bảo vệ thằng bé, nhưng là anh cảm thấy tôi sẽ hại Mộ Dã sao? Anh nói đi!” Tay Sở Nhiễm túm chặt tay anh.
Mộ Thương Nam rút tay ra, lại bị Sở Nhiễm nắm chặt không thả.
“Sở Nhiễm, không phải tôi nghi ngờ cô. Nhưng là bệnh viện của cô không an toàn, rất nhiều lần đều xảy ra chuyện. Còn có lần này, thuốc của Mộ Dã bị người ta thả độc, vết thương trên ngực của Thiên Tịnh. Tôi đã xem camera giám sát, không có ai cào ngực Thiên Tịnh cả, nhưng cô ta được đưa đến bệnh viện của cô liền có một đống vết thương. Cô nói xem, cô giải thích thế nào về chuyện này? Bệnh viện của cô có thực sự an toàn? Diệp Phi xét nghiệm tất cả đều là tôi cho phép. Không còn chuyện gì khác, cô có thể về.” Mộ Thương Nam nói.
Ngực Sở Nhiễm cứng lại: “Anh nghi ngờ bệnh viện của tôi có người tổn thương Thiên Tịnh?”
“Tôi nghi ngờ bệnh viện của cô có người bị Thiên Tịnh thu mua, giúp cô ta tiêu trừ vết thương năm đó khi cô ta giết Mộ Lạc Lạc.” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói.
Sở Nhiễm mím môi: “Người của bệnh viện chúng tôi không biết làm loại chuyện này! Hơn nữa quá trình phẫu thuật cho cô ta cũng là tôi giám sát! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Lúc cô ta được đưa đến bệnh viện, quần áo trên người là hoàn chỉnh, cởi quần áo ra mới phát hiện vết thương. Nói cách khác, vết thương đó xuất hiện trước khi đến bệnh viện.”
Mi tâm Mộ Thương Nam trầm xuống: “Trước khi cô ta được đưa tới bệnh viện? Tôi biết rồi, tôi sẽ đi hỏi.”
Tay Sở Nhiễm nắm chặt tay anh không thả: “Thương Nam, bất kể lúc nào cũng không được nghi ngờ tôi, có được không?”
Mộ Thương Nam khẽ gật đầu: “Tôi sẽ không oan uổng người vô tội, cũng sẽ không bỏ qua người xấu.”
Thanh âm của người đàn ông rất lạnh, giọng nói hoàn toàn không có tình cảm.
Sắc mặt Sở Nhiễm tái nhợt: “Anh còn nhớ năm năm trước, anh ở nước ngoài bị thương trong vụ nổ, tôi chạy tới cứu anh? Nhưng là không thể đưa anh đi bệnh viện phẫu thuật, bởi vì không thể để cho người khác biết anh còn sống. Thế nhưng thuốc tê không đủ, để làm phẫu thuật cho anh, tôi liền cho anh uống rượu trắng.”
“Có chuyện này, sao vậy?” Mộ Thương Nam bất ngờ khi Sở Nhiễm nhắc tới chuyện này.
“Chuyện ngày đó, anh còn nhớ bao nhiêu?” Sở Nhiễm hỏi.