“Chứng cớ gì? Cô nói bậy! Học trưởng, anh đừng tin Diệp Phi. Cô ta muốn gây xích mích giữa chúng ta nên mới làm giả bằng chứng!” Thiên Tịnh run lên, chỉ sợ Diệp Phi thật sự có bằng chứng gì.
“Bằng chứng ở chỗ này của tôi, chứng cứ hoàn toàn là sự thật! Tôi đã phát tin tức lên mạng rồi. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tin mạng, hẳn là tin đầu đề luôn.” Mộ Ly cười đến yêu nghiệt.
Tất cả mọi người trong lễ đường đều cầm điện thoại xem video. Một đoạn video vô cùng hoàn chỉnh. Đó là đoạn video ở trong phòng hóa nghiệm tại bệnh viện của Sở Nhiễm, quay rõ ràng có người đi vào, lấy máu ống nghiệm có ghi tên Thiên Tịnh ra, thay vào bằng máu của Diệp Phi.
“Trời ạ! Chúng ta bị lừa! Diệp Phi mới là con gái nhà họ Thiên! Thiên Huệ, bà dám dùng con gái của mình để gạt chúng ta!” Đỗ Mai tức giận hô lên.
“Không phải đâu! Video này là giả! Các người nghe tôi nói, Thiên Tịnh mới là con gái nhà họ Thiên!” Thiên Huệ toát đầy mồ hôi lạnh trên trán. Một khi Diệp Phi được chứng nhận là con gái nhà họ Thiên, bà ta sẽ mất tất cả!
“Nếu như vậy, chúng ta lại xét nghiệm thêm một lần nữa. Tôi tin tưởng bệnh viện Sở Nhiễm vẫn còn mẫu máu của tôi và của cha tôi! Anh luật sư, các anh thực hiện theo di chúc của cha tôi, chắc cũng không hy vọng con gái của ông bị tráo thật giả lẫn lộn chứ?” Diệp Phi nhìn về phía đoàn luật sư.
Luật sư lập tức đi lên phía trước: “Đưa bản đồ cho chúng tôi. Trước khi chưa xác định rõ ràng ai mới là con gái nhà họ Thiên, bản đồ không thể đưa cho các người!”
Thiên Tịnh giữ lấy bản đồ thật chặt trong tay: “Tôi mới là con gái nhà họ Thiên, là tôi! Bản đồ là của tôi, tôi không cho ai hết!”
“Nếu như chính là chị, sao chị phải sợ xét nghiệm máu lại một lần nữa chứ? Thiên Tịnh, sao chị không diễn tiếp đi? Chị cướp đồ như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi!” Diệp Phi nói.
“Không, tôi không cho các người. Bản đồ ở trong tay tôi, tôi không đưa ai hết! Học trưởng, chúng ta có bản đồ rồi, chúng ta đi!” Thiên Tịnh kéo tay Cung Trạch Vũ nói.
Ánh mắt Cung Trạch Vũ mạnh mẽ nhìn vào Thiên Tịnh, đẩy cánh tay lôi kéo không tha của cô ta: “Cút! Cô không phải là con gái nhà họ Thiên!”
Anh ta vươn tay giành lấy đồ vật trong tay Thiên Tịnh, nhưng cô ta nắm quá chặt, bản đồ cứ như vậy bị xé làm đôi, Thiên Tịnh và Cung Trạch Vũ mỗi người một nửa.
“Ha ha ha! Bản đồ này ở chỗ tôi, ai dám cướp, tôi sẽ phá hủy nó. Học trưởng, nếu như anh bắt Diệp Phi lại, chúng ta vẫn là vợ chồng, còn cùng nhau chia sẻ cái mỏ vàng này!” Thiên Tịnh nói điều kiện, uy hiếp Cung Trạch Vũ.
“Trạch Vũ! Con phải bảo vệ tấm bản đồ! Mau đồng ý với Thiên Tịnh!” Đỗ Mai vội vàng hướng con trai mình hô lên.
Thiên Huệ cũng không sợ, dù sao thì bản đồ cũng ở trong tay, không ai dám làm hại bọn họ!
“Tất cả không được nhúc nhích! Chỉ cần các ngươi dám để cho chúng ta không vui, ai cũng đừng nghĩ đến mỏ vàng! Diệp Phi, cô biết được sự thật thì như thế nào? Vì mỏ vàng này, Thiên Tịnh chính là Thiên Tịnh, cô không thể trở thành con gái nhà họ Thiên đâu! Biết tôi hối hận nhất là điều gì không? Chính là lúc cô còn nhỏ, tôi đã không giết luôn cô đi, mà nuôi ong tay áo đến giờ! Tôi nuôi cô lớn, cô lại cắn tôi thế này đây!”
Bà rốt cục nói ra lời không dám nói suốt chục năm nay.
Diệp Phi nhếch môi: “Bà cướp tài sản của cha tôi, bà không cảm thấy hổ thẹn với cha tôi sao?”
“Dựa vào cái gì khiến ta hổ thẹn? Ta cũng là người nhà họ Thiên, tại sao chỉ có cha cô có bản đồ, tại sao chỉ có con gái hắn ta mới được thừa kế tài sản? Con gái của ta tại sao lại không được? Ta giúp hắn đem ngươi nuôi lớn, muốn một chút tài sản thì có gì phải hổ thẹn?” Thiên Huệ không giấu được gì nữa, thẳng thắn thừa nhận tất cả.
Đáy lòng Diệp Phi lạnh lẽo, cô bị Thiên Huệ ngược đãi đủ kiểu, giờ còn muốn cô phải tạ ơn Thiên Huệ sao?
“Các người sẽ gặp báo ứng!” Cô hung hăng nói.
“Báo ứng? Báo ứng ngươi đi! Bản đồ ở trong tay chúng ta, ta nói ai là Thiên Tịnh, người đó chính là Thiên Tịnh! Cung thiếu gia, cậu còn không nhanh bắt Diệp Phi tống vào đồn cảnh sát?” Thiên Huệ ra lệnh.
Cung Trạch Vũ mím môi thật chặt, đi một bước về phía Diệp Phi. Anh ta nhất định cần nửa tấm bản đồ kia. Phi Phi, anh bắt em lại trước, đợi khi nào có được nửa tấm bản đồ kia rồi, anh sẽ thả em ra.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt nguội lạnh của Diệp Phi, ánh mắt lạnh thấu xương như những con dao nhỏ đâm vào trái tim anh, khiến hắn không đủ dũng cảm lại gần Diệp Phi.
“Học trưởng muốn bắt thì bắt nhanh lên, nếu không em đi rồi, anh lại phải hối hận.” Diệp Phi từng lời từng chữ thốt lên, lạnh lùng nhìn Cung Trạch Vũ. Lúc này, tất cả tình cảm thanh mai trúc mã đều tan thành mây khói.
“Phi Phi, xin lỗi, chỉ lúc này thôi, em hãy nghe lời anh.” Cung Trạch Vũ ấm ách nói.
Diệp Phi cười lạnh ra tiếng. Cung Trạch Vũ lại để cho cô nghe lời anh để anh bắt cô lại. Cô không biết một người có thể có lòng tự tin mạnh mẽ đến nhường nào, Cung Trạch Vũ dĩ nhiên lại có thể nói ra những lời như vậy!
Mộ Ly tiến một bước lên phía trước: “Điều này e rằng không được, chuột nhắt hiện tại thuộc về tôi, cô ấy chỉ có thể nghe lời tôi! Nếu Thiên Tịnh không phải là con gái nhà họ Thiên, người và Thiên Tịnh kết hôn rồi, ngươi cũng không có quyền thừa kế tài sản. Người đâu, đoạt lấy bản đồ cho tôi!”
Hắn ra lệnh cho vệ sĩ của mình, tiến về phía Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sau. Hắn mới chính là chim sẻ đây. Hắn mang theo Diệp Phi làm loạn hôn lễ, chính là vì tấm bản đồ.
Theo tiếng ra lệnh, người của Mộ Ly tiến lên, hòa với người nhà họ Cung.
Diệp Phi lùi về phía sau. Toàn bộ lễ đường rối loạn, khách khứa chạy toán loạn, cô vừa lúc loạn lạc có thể chạy ra khỏi lễ đường.
Cô hoàn toàn không có hứng thú với mỏ vàng, đến đây chỉ là vì muốn hành hạ đống người cặn bã!
Đại lễ đường trong viện cũng bị làm loạn. Cô né tránh người của Mộ Ly, chạy về cánh cửa bên hông của giáo đường.
Đang lúc cô thành công chạy ra phía cửa ngách của nhà thờ, thanh âm của Cung Trạch Vũ vang lên phía sau cô.
“Phi Phi! Chờ anh một chút!” Cung Trạch Vũ chạy về phía Diệp Phi, anh ta ném bản đồ cho Thiên Huệ, bỏ lại tất cả mọi người, chạy đuổi theo Diệp Phi.
Diệp Phi dừng lại, xoay người nhìn anh: “Tôi không muốn bản đồ của anh, học trưởng đuổi theo tôi là vì muốn tống tôi vào tù sao?”
Khuôn mặt Cung Trạch Vũ tái nhợt đến cực hạn: “Phi Phi, lúc nãy Thiên Tịnh cầm tấm bản đồ, anh cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Anh không hề muốn bắt em, bắt em cũng chỉ là vờ vịt cho cô ta nhìn thôi! Chúng ta đi thôi! Chúng ta cùng nhau đến một nơi không ai quen biết bắt đầu lại từ đầu có được không?”
Tay anh ta cầm lấy tay Diệp Phi, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt cô.
Diệp Phi rút tay ra khỏi bàn tay của anh ta, khóe môi toát ra sự lạnh lẽo: “Học trưởng, anh có biết tối hôm qua tôi đã suýt chết ở trong tù không? Lúc tôi sắp chết ấy, anh lại ở đây thương lượng với Thiên Tịnh về hôn lễ. Hiện tại anh biết cô ta không phải là con gái nhà họ Thiên liền theo đuổi tôi à? Cung Trạch Vũ mà tôi biết kia đã đi đâu rồi? Cung Trạch Vũ đánh nhau để bảo vệ tôi đi đâu rồi? Hôm nay, học trưởng muốn bắt tôi, đơn giản là vì tấm bản đồ trong tay Thiên Tịnh mà thôi.”
Cô nghĩ cô đã nhìn thấu được tình yêu của Cung Trạch Vũ là cái gì rồi.
“Phi Phi, sự thật không phải như em nghĩ đâu. Chúng ta rời đi trước đã, sau này anh sẽ lại giải thích với em!” Cung Trạch Vũ xoay người kéo Diệp Phi, muốn dẫn cô chạy đi.