“Ngân Mị! Anh đừng vội, cho dù tôi có nhìn thấy thì cũng không cản trở các người, bạch tuộc bắt được để ở đây, hai người tiếp tục đi.” Diệp Phi lạnh lùng nói, vứt một bao đầy bạch tuộc lên bàn.
“A!” Á Nữ giật mình đẩy người đàn ông ra, dùng chăn che lấy cơ thể mình.
Ngân Mị suýt chút bị dọa hết hồn, tay của anh che lấy bộ phận quan trọng của mình, ngay cả nói năng cũng lắp bắp, “Cô đừng hiểu lầm, cái đó…”
Mồ hôi lạnh trên trán anh túa ra, muốn chết ngay tức thì.
Diệp Phi cười lạnh, cô còn hiểu lầm cái quái gì nữa, tận mắt nhìn thấy hai người này trên giường, anh còn kêu cô đừng hiểu lầm!
Đáng lẽ ấn tượng đối với Ngân Mị rất tốt, bây giờ tất cả đều tan tành rồi!
Rất rõ ràng lại là một tra nam muốn một chân đạp nhiều thuyền!
“Tôi nghĩ tôi không có hiểu lầm! Á Nữ rất tốt, anh và Á Nữ đã như vậy thì tôi nghĩ đàn ông thì có trách nhiệm với phụ nữ.” Cô nói xong rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.
Chân anh mềm nhũn tới ngã xuống giường, anh nói hiểu lần không phải là hiểu lầm ,là anh…
Nghĩ tới boss lớn của mình, anh không biết mình sẽ chết như thế nào nữa!
Anh cầm điện thoại lên gọi cho boss lớn của mình, “Tổng giám đốc, có chuyện rồi, tôi không phải cố ý đâu…”
Anh đem mọi chuyện kể lại cho Mộ Thương Nam, anh thật sự không phải cố ý, hơn nữa anh và Á Nữ vừa mới quen nhau, anh thật sự không kiềm chế được bản thân mà muốn cô.
Mộ Thương Nam đang ở chỗ cách xa trùng trùng suýt chút tức bể phổi, vấn đề là Diệp Phi bắt tại trận thuộc hạ của anh vụng trộm, lại tưởng lầm là anh!
Những ngày này, anh đều nhân lúc buổi tối ngồi máy bay qua thăm Diệp Phi, cũng chỉ có một ít cơ hội gần gũi với Diệp Phi một lát thôi.
Ai ngờ đâu, thế thân của anh lại làm chuyện như vậy, quả thực là hủy hoại anh rồi!
“Tôi thật sự muốn lăng trì cậu!” Anh gằn giọng nói.
“Tổng giám đốc, tôi biết tôi đáng chết, bây giờ phải làm sao cứu chữa đây, anh nói tôi biết, đợi tôi cứu chữa xong sẽ dùng cái chết để tạ tội!”
Đỉnh đầu Mộ Thương Nam xuất hiện một đám mây đen, việc này vốn không có cách cứu chữa, không lẽ anh có thể nói, anh là Mộ Thương Nam, bản thân trước giờ luôn gạt cô?
Đáng sợ hơn là, nếu như Diệp Phi biết được anh chính là Mộ Thương Nam, có thể sẽ tưởng rằng người vụng trộm với Á Nữ là anh?
“Im miệng!” Anh tức giận nói ra hai chữ, hoàn toàn không có cách nào để giải quyết.
Nếu như không phải thân hình của thuộc hạ này giống với thân hình của anh nhất thì anh vốn không để anh ta đi.
Đột nhiên, cửa phòng Á Nữ bị đẩy ra, Diệp Phi bước vào.
“Phải rồi, tôi quên nói với anh, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nước, anh đưa tôi về đi!” Diệp Phi nói xong rồi quay người bỏ đi.
Thuộc hạ của Mộ Thương Nam giật mình nhảy tót lên giường, suýt bị dọa chết, Diệp Phi rốt cuộc đã nghe hết những lời anh vừa nãy nói với Mộ Thương Nam không?
“Cậu có đi chết quách đi! Cậu không khóa cửa à!” Mộ Thương Nam la lớn, anh nghe rõ giọng nói của Diệp Phi, trong đầu muốn vỡ tung, không biết Diệp Phi nghe thấy bao nhiêu?
“Tổng giám đốc, tôi đáng chết! Anh tới đây giết tôi đi!”
Quả thực là khóc không ra nước mắt, làm sao anh biết Diệp Phi sẽ quay lại chứ.
Ôi Chúa ơi! Anh sắp bị đại tiểu thư này chơi chết rồi!
Á Nữ mặc đồ xong thì bước qua, vỗ vô vai anh, lo lắng nhìn anh.
“Á Nữ, nếu như anh chết thì em tìm người khác đi, nhớ chăm sóc tốt bản thân, anh còn có một tấm thẻ, là thẻ mà tổng giám đốc phát lương và tiền thưởng cho anh, em cầm lấy, anh đổi mật mã thành sinh nhật em, tránh em quên mật mã.”
Á Nữ ôm anh khóc lớn, quả thực là sinh ly tử biệt.
Mộ Thương Nam ở đầu dây bên kia sắp bị tức tới ói máu, người sắp chết là anh mới phải? Anh còn chưa khóc, tên tiểu tử thối này khóc cái gì?
Không còn tâm trạng nghe điện thoại nữa, lúc anh thật sự chết rồi thì Diệp Phi có khóc không?
Đỉnh đầu anh bị đám mây đen bao trùm, chỉ sợ bây giờ Diệp Phi hận chết anh, bất luận là thân phận của Mộ Thương Nam hay thân phận của Ngân Mị.
Anh đi đến bãi đậu phi cơ trên tầng cao nhất của công ty, lái máy bay đi giải quyết chuyện với Diệp Phi.
Lúc bữa trưa, Diệp Phi tới phòng ăn, vẫn là bàn ăn phong phú, rất nhiều hải sản.
Nhưng mà không nhìn thấy Ngân Mị, chỉ nhìn thấy Á Nữ khóc sưng mắt.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn vào mắt Á Nữ, đến bây giờ vẫn còn khóc.
“Á Nữ, sao cô vẫn khóc vậy? Tôi không trách cô đâu!” Cô nói.
Đến một câu trách móc Á Nữ cô cũng không nói, thứ nhất là, cô vẫn chưa làm rõ rốt cuộc tình cảm của mình với Ngân Mị là gì, thứ hai là, cô không có thân phận gì trách móc Á Nữ.
Á Nữ quỳ “phịch” xuống, cô ra dấu muốn Diệp Phi cứu người đàn ông của mình, muốn nói cho Diệp Phi biết, người đàn ông của cô vốn không phải Ngân Mị, chỉ là cô không nói được, chỉ có thể ra dấu thủ ngữ.
Diệp Phi giật mình, vấn đề là cô không hiểu thủ ngữ!
“Cô nói gì? Mau đứng lên đi, tôi không hiểu, tôi không trách gì hết. Hai người tự do yêu đương, tôi thật sự không trách cô!”
Á Nữ lắc lắc đầu, gấp tới mức kéo tay Diệp Phi nhưng lại không biết nói thế nào.
“Không lẽ là Ngân Mị giận cá chém thớt? Hay là anh ta đánh cô?” Diệp Phi đoán bừa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô ngước mắt lên thì thấy Ngân Mị bước vào!
Sự tức giận đột nhiên bùng lên, “Ngân Mị! Anh có phải đàn ông không? Anh bị tôi bắt mà còn dám đánh phụ nữ?”
Cô lớn tiếng với anh, không thì cô không nghĩ ra tại sao Á Nữ lại khóc thảm thương như vậy.
Mộ Thương Nam vừa bước vào thì bị cô gái nhỏ la xỉa xối vào mặt, lần đầu tiên anh cảm thấy IQ cao của mình không đủ dùng nữa.
Nhưng mà có một điểm rất rõ ràng, anh lại bị đổ vỏ nữa rồi!
Khỉ gió! Bây giờ anh hận không thể dùng một ngàn cách để khiến thuộc hạ của mình sống không bằng chết!
Ánh mặt lạnh lẽo thấu xương của anh nhìn Á Nữ.
Á Nữ lập tức bò từ dưới đất chạy đi, cảm giác bản thân lại gây rắc rối cho boss lớn rồi.
Diệp Phi trợn mắt nhìn anh, vung nắm tay nhỏ của quơ quơ trước mặt anh, “Tôi cảnh cáo anh, anh còn ám ức hiếp Á Nữ thử xem!”
Mộ Thương Nam nén giận, “Chuyện của tôi và người phụ nữ khác không liên quan tới em.”
Tim Diệp Phi thắt lại, không liên quan tới cô? Vậy tên khốn ôm cưỡng hôn cô là ai?
“Tôi biết không liên quan tới tôi, tôi cũng không liên quan tới anh. Nếu anh là đàn ông thì tốt với Á Nữ một chút, có trách nhiệm với cô ấy, đừng làm chuyện có lỗi với cô ấy nữa! Còn nữa, lúc nào thì anh đưa tôi đi?”
Mộ Thương Nam siết tay thành nắm đấm, âm thanh lạnh lùng phát ra từ cổ họng anh, “Bây giờ em chưa thể đi, ở đây là an toàn nhất.”
Diệp Phi nheo mắt lại, “Trung Quốc có gì nguy hiểm chứ? Tôi trở về sẽ có người bảo vệ tôi!”
Cô phản bác lại, lần trước bị bắt cóc là ngoài ý muốn, sau này cô sẽ cẩn thận bảo vệ bản thân mình.
Tim Mộ Thương Nam đột nhiên đập thình thịch, “Có người bảo vệ em? Ai vậy?”
Nhịp tim của anh rõ ràng đập nhanh, ánh mắt chăm chú nhìn cô, có thể được một người con gái xem là người bảo vệ thiên sứ thì nhất định người đó là người quan trọng nhất trong lòng cô!
“Cung Trạch Vũ! Học trưởng của tôi, hôn phụ của tôi, anh ấy sẽ bảo vệ tôi!” Diệp Phi nói dõng dạc.