Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

45255
“Thủy Tinh, chúng ta đi vào chào hỏi khách!” Tay George không dám bỏ tay Thủy Tinh ra một phút nào. Bộ dạng Thủy Tinh rơi lệ vì Bắc Minh Phong, đâm đau trái tim anh, cho dù anh vì cô mất đi đôi chân, nhưng anh chỉ có thể có được thể xác cô, mà không có được trái tim cô. Cái cảm giác này giống như bụi gai mặc sức mọc trong trái tim anh, vô số cái gai đâm vào tim anh. Thủy Tinh kìm chế tâm trạng của mình lại, đi theo George tiếp khách. Trên bãi cỏ trong sân nhà thờ, bày lên bữa tiệc buffer, gia đình George mời đến tất cả khách mời. Cứ thế nhộn nhịp cho đến khi trời gần tối, Thủy Tinh và George mới quay về biệt thự của mình. Một ngày bận rộn, Thủy Tinh đương nhiên mệt mỏi, đặt bước chân đầu tiên vào phòng, tim cô hoảng loạn, nếu như đã kết hôn rồi, rất nhiều việc không thể tránh khỏi. Cô lấy quần áo của mình đi vào nhà tắm tắm, đối diện với George, cô càng hoảng loạn, thà rằng tự mình trốn đi.
George tắm ở một nhà tắm khác, tắm xong về phòng, chờ vợ anh đi ra. Nhưng chờ rất lâu, mãi chưa thấy Thủy Tinh ra. George ấn nút xe lăn đi đến trước cửa nhà tắm, tay gõ cửa “Thủy Tinh, em không sao chứ?”
“Không, không sao, em đang ngâm mình” Thủy Tinh nói úp úp mở mở. Nếu như có thể ngâm cả đời, cô thật sự muốn cả đời không ra khỏi đây.
“Ngâm quá lâu, sẽ không tốt cho da, nếu như em vẫn không thể chấp nhận anh, anh có thể ngủ ngoài phòng khách” Giọng nói của George lạnh nhạt.
“Không phải! Anh chờ em một chút” Thủy Tinh lập tức ra khỏi nước, trái tim cô đau giống như bị thứ gì đó chích. Rất muốn đập vào đầu mình xem cô có phải não dài quá mà không biết đường về không, sao cô lại vì một người đàn ông cặn bã giữ thân như ngọc, từ chối một người đàn ông tốt vì mình suýt nữa đến mạng cũng không cần. Cô nhanh chóng lau sạch người mình, mặc đồ ngủ vào và đi ra khỏi nhà tắm.
“Xin lỗi anh, em để anh chờ lâu rồi, em vì mệt quá, muốn ngâm lâu một chút” Cô giải thích.”
Tay của George kéo lấy tay cô, da trên ngón tay của cô ngâm đến nhăn hết lại, có thể thấy đã ngâm bao lâu rồi.
“Thủy Tinh, anh biết chuyện trong quá khứ đã ám ảnh em, em yên tâm anh sẽ hết lòng yêu thương em!” anh kéo vợ mình đi về phía giường. Cho dù nhìn ra Thủy Tinh đang kháng cự, cho dù ban đầu anh định đi ra phòng khách ngủ, nhưng giây phút nhìn thấy Thủy Tinh, anh không khống chế được tình cảm của bản thân, liền muốn chiếm hữu cô, xóa hết những dấu tích của Bắc Minh Phong để lại trên người cô.
Thủy Tinh theo George đi ra cạnh giường lớn, cô đưa tay định đỡ George lên, nhưng bị anh từ chối.
“Người phụ nữ của anh lấy về để yêu thương, anh nói rồi anh sẽ không để em vất vả, anh có thể chăm sóc bản thân, sau này còn phải chăm sóc em và con của chúng ta!” George tự mình dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể và ngồi lên giường. Thủy Tinh cũng theo lên giường, áy náy, bứt rức hiện lên trên mặt cô, muốn giấu đi cũng không giấu được. Cô và George 5 năm rồi, vốn chưa từng thân mật, nồng nhiệt, đến một cái hôn chính thức cũng chưa có.
George không cho Thủy Tinh có thời gian băn khoăn, ôm lấy Thủy Tinh, đè lên người cô.
Tim Thủy Tinh chạm vào xương sườn của mình “Anh, chân anh, vết thương trên chân cũng chưa khỏi hẳn”.
“Không sao, bị thương là ở chân, Thủy Tinh, anh muốn có em” Giọng nói của George đập vào trán cô, anh muốn có cô, thật sự muốn có được cô. Anh cúi đầu hôn lên trán Thủy Tinh, hôn cô từng tí một, chỉ sợ cô sẽ từ chối. Cái cách kháng cự đó, mỗi lần đều giống như dao găm, đâm vào trái tim anh, để anh biết, người cô yêu vẫn là Bắc Minh Phong!
Tay Thủy Tinh nắm chặt, ép bản thân mình phải chấp nhận George, không cho phép bản thân đẩy anh ra.
George cố gắng đối với Thủy Tinh thật dịu dàng ấm áp, cố gắng kích thích cảm xúc của người phụ nữ. Chỉ là sự chăm sóc, vuốt ve này, với người yêu nhau nó là hạnh phúc, đối với người không yêu thương nhau nó là một sự dày vò, Thủy Tinh hi vọng George có thể đi thẳng vào chủ đề, cái gì cô nên cho George cô đều cho rồi. Cô đưa tay cởi cúc áo của George. George ngạc nhiên với phản ứng của cô, sự chủ động của cô làm mạch máu toàn thân anh chảy dào dạt. Nhưng, trong tình huống phấn khích như này, anh phát hiện ra vấn đề của bản thân, cho dù anh muốn có Thủy Tinh, có cảm giác hơn nữa, nhưng cơ thể anh lại không bất kỳ phản ứng nào. Mặt anh tối sầm lại, đây là sự sỉ nhục lớn nhất của người đàn ông, đều đã lên giường với phụ nữ rồi, kết quả mới phát hiện bản thân không ổn.
“George, anh sao vậy? Người không khỏe sao?” Thủy Tinh phát hiện sắc mặt George có gì đó bất thường.
“Anh, anh vừa nhớ ra, anh còn có việc, anh ra ngoài một lúc”. George ngồi trên xe lăn, đi ra khỏi phòng.
Thủy Tinh ngạc nhiên nhìn George, tim đột nhiên quay trở lại như cũ, sau khi thả lỏng thần kinh, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, giống như cảm giác sống sót sau tai nạn. Lúc sau, cô mới nhận thức ra, mình nên đi xem George, anh có việc gì mà cần ra ngoài buổi tối, lẽ nào anh phát hiện cô thực sự không muốn quan hệ với anh. Cô đứng dậy chạy ra cửa phòng, đuổi theo George, nhưng xe của George đã ra đến cửa lớn của biệt thự.
“George!” Cô đứng trong sân gọi to.
Lái xe trong xe nhìn thấy cô trong gương chiếu hậu, liền bẩm báo với George “Tử tước, phu nhân đang gọi Người!”. Ngón tay George ấn lên huyệt thái dương đang đau của mình “Không cần dừng, đi nhanh! Đến bệnh viện của Sở Nhiễm!”. Mất chức năng của đàn ông, anh giống như mất tất cả tôn nghiêm của đàn ông, anh phải đi khám bệnh, không muốn bị Thủy Tinh phát hiện anh không có chức năng của đàn ông.
Thủy Tinh trơ trọi một mình đứng trong sân, gió đêm thổi làm tóc cô rối tung lên.
“Cục cưng”. Giọng nói yếu ớt, từ cửa lớn ngoài sân vọng vào.
Thủy Tinh ngạc nhiên nhìn ra cửa ngoài sân, một bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở đó “Ý Ý, sao con lại đến đây”. Cô bước đến bên Bắc Minh Ý, một tay ôm cậu bé vào trong lòng, giống như tìm lại trái tim đã mất.
“Con nhớ cục cưng rồi, con muốn ở cùng cô” Bắc Minh Ý nói.
Trán Thủy Tinh một vầng mây đen che khuất, cô cũng muốn ở với Bắc Minh Ý, nhưng cô đến không có thân phận gì để giữ lại Bắc Minh Ý ở lại.
“Ý Ý, con không được bướng bỉnh bỏ nhà ra ngoài, ba con sẽ lo lắm đấy, cô đưa con về nhà”
Chiếc miệng nhỏ bé của Bắc Minh Ý mím chặt “Có phải cục cưng không còn yêu Ý Ý nữa không?”
“Yêu!sao lại hỏi như vậy? Các bạn nhỏ đều phải về nhà!” Thủy Tinh nói
“Nhưng Lăng Tuyết lại đâm con, con còn nghe thấy bà ấy nói trong điện thoại cần thuốc để cho con uống, con rất sợ!” Bắc Minh Ý cọ đầu vào lòng Thủy Tinh.
Trái tim Thủy Tinh đau nhói “Cô ta cho con uống thuốc? Tại sao lại có một người mẹ độc ác như vậy? Cô đi tìm cô ta tính sổ!” Cô vừa nói vừa kéo tay Bắc Minh Ý, ngồi lên xe của cô, đau giống như bị ai đó đâm vào tim gan cô. Lăng Tuyết dám đối xử với Bắc Minh Ý như thế, cô sẽ đi lật tẩy Lăng Tuyết! Cô lái xe đi đến thẳng nhà Bắc Minh.
“Nhưng, bà ta sẽ không thừa nhận” Bắc Minh Ý nói.
“Cô ta nói trong điện thoại, chắc chắn sẽ có ghi lại lịch sự cuộc gọi, để ba con điều tra là có thể điều tra ra cô ta tìm ai lấy thuốc” Thủy Tinh tức giận nói, hôm nay cô phải tự tay xé xác Lăng Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK