Người đàn ông trước mặt quen thuộc như vậy, Diệp Phi phát ra tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, trái tim như bị ai đó dùng dao cứa từng nhát từng nhát vào vậy.
“Mộ Thương Nam, anh vẫn luôn gạt tôi.”
Sắc mắt Mộ Thương Nam chợt khựng lại, lực tác động của vụ nổ quá mạnh rồi, làm mặt nạ của anh rơi xuống, mà anh thì quá lo lắng cho Diệp Phi nên quên mất việc này.
“Phi Phi, chúng ta đi trước, anh sẽ giải thích việc này với em sau.” Anh đứng dậy muốn đỡ Diệp Phi lên.
Diệp Phi đẩy cánh tay của anh ra, vết thương khắp người đều đang rất đau, cô gạt bỏ tất cả sự tiếp xúc của anh, khó khăn bò từ dưới đất đứng lên.
Từng bước lùi về phía sau, kéo khoảng cách giữa mình và Thương Nam ra, “Người con trai ở quán bar hôm đó là anh!”
“Phải, Phi Phi, không phải anh không muốn nói, là vì tình hình lúc đó quá phức tạp, em biết mà.” Mộ Thương Nam cảm nhận được sự xa cách của cô, anh muốn lại gần cô, nhưng anh tiến một bước thì Diệp Phi lại lùi một bước.
“Là quá phức tạp, lúc đó anh phải cưới Thiên Tịnh, không thể thừa nhận mình và em vợ của mình có quan hệ được.” Lòng Diệp Phi thắt lại, thực ra là anh không muốn Thiên Tịnh biết, không muốn hủy hôn thôi.
“Anh là không muốn bất cứ ai biết, anh là vì sự an toàn của em.” Mộ Thương Nam giải thích.
“Anh ngầm đồng ý cho Thiên Huệ hoán đổi máu của tôi và Thiên Tịnh, giúp cô ta lấy di sản của tôi.” Diệp Phi tiếp tục nói, thanh âm của cô đè nén đến khó chịu, khi cô thật sự nhìn thấy gương mặt của anh thì giống như mở chiếc hộp Pandora, sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
“Anh là giúp Thiên Tịnh lấy di sản, nhưng mà những thứ này đều là kế hoạch của anh, anh muốn để Mộ Ly và Cung Trạch Vũ lưỡng bại câu thương.” Mộ Thương Nam nói ra kế hoạch của anh.
Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, Cung Trạch Vũ và Thiên Tịnh kết hôn, vậy thì Cung Trạch Vũ không thể lấy Diệp Phi, anh sẽ ít đi một tình địch, đương nhiên Cung Trạch Vũ và Mộ Ly lưỡng bại câu thương cũng là điều mà anh muốn nhìn thấy.
“Cho nên, bản đồ thật nằm trong tay anh, còn anh lại không muốn đem ra để đổi lấy tôi. Mộ Thương Nam! Anh mãi mãi sẽ không biết bản thân mình đánh mất gì đâu!” Diệp Phi nghẹn ngào nói.
Máu không ngừng chảy xuống chân cô, cô cảm giác được con của mình sắp mất đi rồi, chính là vì Mộ Thương Nam không chịu đem bản đồ ra đổi lấy cô và đứa bé, làm lỡ mất thời gian để cứu nó, còn vụ nổ trong phút cuối này nữa, anh bảo vệ cô không để cô bị thương, nhưng sự chấn động quá lớn lại khiến cô kinh ngạc vô cùng.
“Phi Phi, không phải anh không đem bản đồ, là…”
“Anh họ còn ngụy biện gì nữa? Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, anh dám nói bản đồ không nằm trong tay anh sao?” giọng nói của Mộ Ly truyền qua, đi nhanh về phía Diệp Phi từ phía sau lưng cô.
Đôi môi Mộ Thương Nam bặm thành đường thẳng, “Mộ Ly, cậu gài bẫy tôi!”
Anh dám chắc chắn, người đứng phía sau giúp Thiên Huệ bắt Diệp Phi là Mộ Ly.
“Anh họ không gài bẫy tôi sao? Anh họ tặng cho tôi một lễ lớn như vậy, khiến tôi và Cung Trạch Vũ lưỡng bại câu thương, thế nào thì tôi cũng phải trả lễ lại chứ?” Mộ Ly nói một cách lạnh lùng.
“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!” Mộ Thương Nam lạnh lùng lên tiếng.
“Kêu tôi cút cũng được, nhưng mà tôi đến là cứu Diệp Phi.” Mộ Ly nói.
“Là cậu giúp Thiên Tịnh bắt cóc Diệp Phi, còn dám nói là mình đến cứu cô ấy?” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ là để cô ấy thấy rõ, người được gọi là Ngân Mị rốt cuộc là ai! Là ai vẫn luôn gạt cô ấy? Phi Phi, chỉ có tôi chưa gạt cô phải không? Cho dù tôi bắt cóc cô, tôi đều quang minh chính đại đứng trước mặt cô thừa nhận là do tôi làm.” Mộ Ly già mồm một cách không biết xấu hổ.
“Diệp Phi nhất định phải đi với tôi!” Mộ Thương Nam khăng khăng.
“Diệp Phi không phải đồ phụ thuộc vào anh, anh không có quyền quyết định cô ấy đi hay ở lại. Chúng ta để cô ấy quyết định, nếu như cô ấy chọn đi với anh, tôi sẽ rút lui vô điều kiện. Nhưng nếu cô ấy chọn đi cùng tôi thì anh cút đi!” Mộ Ly nói chắc như đinh đóng cột.
“Phi Phi qua đây! Anh đưa em về nhà!” Mộ Thương Nam đưa tay về phía cô.
Cánh tay của Mộ Ly ôm lấy eo của Diệp Phi, “Cô gái, cô đi với tôi hay là đi với anh ta?”
Bàn tay kia của anh nắm lấy cổ tay của cô, chân mày đột nhiên nhíu chặt lại, dưới ngón tay của anh là mạch đập của Diệp Phi.
Anh đè giọng của mình xuống thấp, “Cô sắp sảy thai rồi, nếu như trong mười phút, cô có thể đi cùng tôi thì tôi có thể thử giúp cô giữ lại thai nhi, nhưng tôi không muốn để cho Mộ Thương Nam biết, cô muốn con của mình thì biết nên nói như thế nào với Mộ Thương Nam rồi chứ?”
Trái tim Diệp Phi quặn thắt, cô tin Mộ Ly có thể giữ được đứa con của cô, còn Mộ Thương Nam rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật tâm với cô, cô không còn sức lực để đoán nữa.
“Anh chắc chắn có thể giúp con của tôi bình an chứ?” Cô thấp giọng hỏi.
“Cô quên là tôi học chuyên ngành gì sao? Người chết cũng có thể được tôi cứu sống.” Mộ Ly nói nhẹ nhàng.
Điểm này thì Diệp Phi tin tưởng, chuyên môn chính của Mộ Ly là Đông y, anh có thể chế ra nhiều loại thuốc hiếm lạ.
“Tôi đi cùng anh!” Cô nói, nếu như Mộ Ly chữa cho cô ngay lập tức thì có thể thật sự còn kịp, bất kể là nắm chắc bao nhiêu phần thì cô cũng muốn thử.
“Anh không cho! Anh xem ai dám đưa em đi!” giữa hai hàng long mày của anh cuồn cuộn sự tức giận, cô dám bỏ đi cùng người đàn ông khác ngay trước mặt anh!
Anh xông đến chỗ Mộ Ly và Diệp Phi, dặn dò thuộc hạ của mình bao vây lấy hai người họ.
Cơ thể Diệp Phi không còn sức lực nên dựa vào Mộ Ly, “Mộ Thương Nam, anh giữ tôi lại thì tôi sẽ khiến anh hối hận suốt đời. Anh có thể giữ được người tôi nhưng không giữ được mạng của tôi! Anh muốn người hay muốn mạng?”
Đôi môi trắng bệch của cô run lên, cô thật sự sắp trụ không được rồi, cô chỉ có thời gian mười phút thôi.
Mộ Thương Nam cuộn tay thành nắm đấm, cô lại dùng mạng sống của mình để uy hiếp anh! Mà mạng sống của cô là yếu điểm mà anh mãi mãi không thể đụng vào.
“Phi Phi! Mộ Ly không phải thật sự muốn cứu em đâu!” Anh nói lớn.
Diệp Phi lấy con dao găm từ bên hông của Mộ Ly ra, kề sát vào huyết quản trên cổ tay mình, “Thả hay không thả?”
Đáy mắt Mộ Thương Nam hằn lên những tia máu đỏ, sự uy hiếp của cô khiến anh áp lực đến không thở nổi.
“Tổng giám đốc, vết thương của anh?” Khoa Lâm bước tới từ đằng sau Mộ Thương Nam, xém chút bị dọa ngất rồi, da thịt phía sau lưng anh tróc ra, có thể nhìn thấy cả xương, mà Mộ Thương Nam lại đứng sừng sững ở đây nói điều kiện với Diệp Phi như không có gì.
Mộ Thương Nam giơ tay chặn lời nói của Khoa Lâm, “Phi Phi, qua đây, anh xin em.”
Hai đầu gối của anh đột nhiên quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người.
Gương mặt Mộ ly giật giật, không ngờ Mộ Thương Nam lại không cần tự tôn mà van xin Diệp Phi trở về.
Tay của anh không kiềm chế được mà ôm lấy Diệp Phi, chỉ sợ cô thật sự sẽ bị Mộ Thương Nam làm cho cảm động.
“Còn không đi thì thần tiên cũng không cứu được con của cô!”
Trái tim Diệp Phi đau nhói không thở được, “Mộ Thương Nam, anh đừng ép tôi nữa, để tôi đi, nếu không tôi sẽ hận anh cả cuộc đời.”
Cô nghẹn ngào nói, bây giờ cái gì cũng không quan trọng nữa, cô nhất định phải giữ lại đứa bé.
“Tôi sẽ hận anh cả cuộc đời!” Bảy chữ này, giống như vạn mũi tên xuyên qua tim trái tim của Mộ Thương Nam.
“Anh họ, nghe thấy chưa? Là Diệp Phi muốn đi cùng tôi, tôi đưa cô ấy đi đây.” Mộ Ly bế ngang Diệp Phi lên, bước nhanh về phía sau rút lui.
Đám vệ sĩ vây quanh họ không nghe thấy đại boss của mình phát lệnh cướp người, chỉ có thể mở to mắt nhìn Mộ Ly bế Diệp Phi bước lên máy bay.
Trên trời đột nhiên chuyển mưa to, trút mạnh vào người của Mộ Thương Nam, máu trên người anh hòa lẫn với nước mưa tạo thành một vũng máu lớn trên nền đất.
“Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!” Khoa Lâm gọi Mộ Thương Nam vẫn không nhúc nhích gì.
Cơ thể Mộ Thương Nam giống như mãnh thú bại trận bổ nhào xuống nền đất, không còn chút hơi thở nào…