Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phi sợ run, bảo cô ở trên chủ động?
Cô bối rối nhìn người đàn ông, bộ mặt xấu hổ đỏ ửng, bị người đàn ông chỉnh cả 1 đêm, cô đều ở tư thế bị động, bảo cô chủ động , cái này cũng cũng quá mất mặt rồi.
Mộ Thương Nam tức thì bị cương đau, bộ dạng cô gái bối rối, câu dẫn tinh thần anh ta, làm cho anh ta bây giờ liền muốn đè cô dưới thân, dùng lực hòa tan vào cô.
Anh ta ép bản thân đè nén dục niệm muốn nổ tung xuống, lời thoát ra từ sâu cổ họng anh ta “ Ngoan, em không phải muốn cứu con của Thủy Tinh sao? Em nghe lời, anh sẽ gọi điện cho Sở Nhiễm.”
Tay anh ta đang sờ eo thon của cô gái, nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc sau này, anh ta phải nhẫn nại điều chỉnh thật tốt nha đầu này.
Môi Diệp Phi mím thành đường thẳng, vì con của Thủy Tinh, cô nhịn!
Cô như chết ngồi trên người đàn ông, đầu cúi thấp không dám nhìn mặt người đàn ông, ánh mắt đặt trên bụng người đàn ông, bụng anh thật sự rất đẹp, cơ bụng 8 múi, 1 múi không thiếu còn có đường mỹ nhân ngư tuyệt đẹp.
Mộ Thương Nam suýt chút nữa nhịn nổ tung rồi, ngồi trên người anh ta, chỉ là ngồi đơn thuần sao?
“Em ngồi sai vị trí rồi!” Tay anh ta kẹp chặt eo cô gái, dẫn dắt cô hành động.
Tiếng rên rỉ bực bội thoải mái từ trong cổ họng anh ta thốt ra, tay anh ta tiếp tục chuyển động người con gái nhỏ, mắt anh ta nheo lại nhìn theo Diệp Phi, vẫn là tư thế này tốt, anh ta có thể nhìn thấy toàn bộ biểu tình của cô.
Diệp Phi bị người đàn ông chuyển động 1 chút liền không còn sức lực, cô mệt tới mức bò trên thân thể người đàn ông, vốn dĩ chân đau ê ẩm giờ cũng phát run.
Tay Mộ Thương Nam phát vào mông cô gái nhỏ, “Thể chất quá kém rồi, ngày mai bắt đầu cùng anh tập thể dục, đưa thể chất nâng cao lên.”
Chút thể chất này, tuyệt đối không thỏa mãn được nhu cầu của anh ta, từ bây giờ bắt đầu, anh phải nghiêm khắc rèn luyện cô gái nhỏ, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của anh ta.
Anh ta lật người 1 cái đè cô gái dưới thân, lấy lại quyền chủ động, giờ giờ phút phút có thể làm cho cô gái nhỏ đắm chìm trong tiếng hét mà anh ta mang lại.
Tay Diệp Phi túm lấy cánh tay của người đàn ông, móng tay xuyên sâu vào da thịt anh, mọi thứ của anh ta đều không phải những gì mà cô có thể chịu đựng được, ví dụ như thể chất và cường độ.
Trong căn phòng 1 lần nữa lại vang lên tiếng âm ỉ dài lâu….
Trong phòng phẫu thuật, Thủy Tinh nằm trên ghế phẫu thuật phụ khoa, nhiệt độ băng giá cô ta mặc áo choàng phẫu thuật mỏng, bị đóng băng thành 1 thân nổi da gà.
Y tá nhỏ đã tiêu độc cho cô, bây giờ chỉ đợi Sở Nhiễm tới, liền có thể làm phẫu thuật cho cô.
Sở nhiễm mặc áo khoác trắng, khẩu trang màu trắng che hết khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi kính mắt vàng đó làm cho cô ấy trông đặc biệt có năng lực và kinh nghiệm.
“Cô chuẩn bị xong chưa? Công tử Bắc Minh chọn cho cô loại không đau, tôi phải cho cô tiêm thuốc mê, sau đó cô sẽ ngủ 1 thời gian, cô sẽ không có đau đớn, đợi cô tỉnh dậy thì mọi chuyện kết thúc rồi.” Cô giải thích toàn bộ quá trình phẫu thuật cho Thủy Tinh.
Thủy Tinh kéo bờ môi cứng đơ của mình, nghe ra thì đích thực là quá trình phá thai thoải mái, cô phải cảm ơn sự chu đáo của Bắc Minh Phong sao?
Rõ ràng biết cô mang thai con của người khác, anh ta còn chọn phương thức phá thai thoải mái nhất cho cô!
“Tôi biết, làm phiền cô rồi!” Cô trả lời Sở Nhiễm.
“Vậy được, tôi bây giờ tiêm thuốc mê cho cô. “ Sở Nhiễm tự mình kim tiêm chứa thuốc mê, tiêm vào trong ống truyền dịch của Thủy Tinh.
Theo chất lỏng trong ống truyền dịch chảy vào huyết mạch của Thủy Tinh, ý thức của cô dần dần mơ hồ.
Đúng lúc thần trí trôi đi, cô như có như không nghe thấy tiếng của Sở Nhiễm.
“Mộ tổng giám đốc gọi điện đến, Thủy Tinh đừng lo lắng.”
Thủy Tinh rất muốn nghe rõ ràng, nhưng mà đại não của cô rơi vào trong mảng tối đen.
Ngay ở cuối bóng tối, cô nhìn thấy 1 bé trai, em bé thật đáng yêu, đôi mắt to sáng lấp lánh, giống như vì sao trên bầu trời, cô đi qua đó muốn ôm ôm đứa bé.
Bé trai từng bước từng bước lùi về sau, “ Mẹ là người mẹ xấu, con không muốn mẹ ôm.”
Nước mắt nó theo khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống, làm tan vỡ tim của Thủy Tinh.
Tim của Thủy Tinh co rút đau đớn, 1 nhận thức, nó chính là con trai cô.
“Không phải, mẹ không phải không muốn con, là ba con không muốn con! Mẹ không có cách nào khác, mẹ chỉ muốn rời khỏi anh ta!”Cô nỗ lực muốn giải thích với đứa bé rõ ràng, tuy nhiên đứa bé quay đầu chạy.
Cô thục mạng muốn đuổi theo, “Bảo bối quay về! Mẹ cần con! Cần con!”
Nhưng chân cô như bị đóng đinh trên đất, không quản cô cố gắng thế nào muốn bước lên 1 bước, cô đều bước không nổi chân.
Cô mở mắt bất lực nhìn đứa bé chạy theo hướng vách đá, rơi xuống vực thẳm không đáy.
“Bảo bối! Bảo bối!” Cô xé tim liệt phổi gào lên, khóc to.
1 tia sáng mềm mại chiếu vào mắt cô, mặt Sở Nhiễm xuất hiện trong con người của cô.
“Cô làm sao vậy? Nằm mơ gì rồi à? Cô khóc suốt.” Sở Nhiễm hỏi.
Tay Thủy Tinh kéo cánh tay Sở Nhiễm “Bảo bảo của tôi đâu?”
“Phẫu thuật rất thành công, cô bây giờ có thể đi rồi.” Sở Nhiễm nói rồi dìu Thủy Tinh xuống ghế phẫu thuật.
Toàn bộ thần kinh của Thủy Tinh đứt đoạn, phẫu thuật rất thành công?
Bảo bảo của cô không còn rồi sao?
Nhưng tại sao cô 1 chút cảm giác cũng không có, cho dù là không đau, cũng phải có chút cảm giác chứ?
Cô đứng trên đất, vừa định hỏi Sở Nhiễm, liếc mắt nhìn thấy 1cục thịt máu mơ hồ trong khay.
Chân cô mềm nhũn, nếu không phải Sở Nhiễm đỡ cô, cô đã ngã trên đất rồi.
Con của cô, con của cô và Bắc Minh Phong, đã biến thành cục thịt máu.
Thần trí của cô trống rỗng, cô thậm chí không biết, bản thân được Sở Nhiễm dìu ra khỏi phòng phẫu thuật như thế nào?
“Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong chạy đến, ôm cô gái vào trong lòng, dùng thân thể bao bọc cô, cho cô sự hỗ trợ lớn nhất.
Ánh mắt anh ta nhìn Sở Nhiễm, “ Phẫu thuật như thế nào? Sắc mặt cô ấy sao kém thế này?”
Sắc mặt trắng nhợt của cô gái, giống như chết rồi, còn có nước mắt trên lông mi cô, chỉ là nhìn cô như này, tim anh ta muốn vỡ tan rồi.
Sở Nhiễm lạnh nhạt hừ 1 tiếng “ Công tử Bắc Minh, đây là phá thai, không phải làm spa, anh cho rằng ra ngoài có thể rạng rỡ?”
Bắc Minh Phong bị cô gái làm cho nghẹn lời không nói được câu nào “Phải bồi bổ thân thể như nào? Cô viết đơn thuốc tốt nhất cho tôi.”
“Thuốc bổ không bằng thực phẩm bổ, cho cô ấy ăn nhiều thuốc bổ máu bổ khí đi, thực ra cảm giác trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm, hình như chịu đả kích gì đó, lúc tiêm thuốc mê nằm mơ, cô ấy khóc suốt.” Sở Nhiễm nói.
Tim Bắc Minh Phong như bị móng vuốt cào, đau đến không thở nổi.
“Khang Dũng, thông báo người làm trong nhà, làm thức ăn bổ dưỡng cho thiếu phu nhân! Cần đồ bổ tốt nhất!” Anh ta ra lệnh.
Người con gái trong lòng luôn trong thạng thái mất tinh thần, anh ta cũng không dám gọi cô tỉnh, chỉ sợ cô tỉnh rồi càng đau đớn.
Môi anh ta hôn lên trán Thủy Tinh, trong con mắt ánh mắt nứt ra.
“Cần đồ bổ gì? Người con gái hạ tiện, cùng người khác làm ra đứa con, phá thai còn muốn đồ bổ! Phong nhi, con thả tay cho mẹ! Mẹ không cho phép con ôm loại con gái này!” Đào Dung bực tức rống lên.
Lăng Tuyết ngọt ngào dìu cánh tay của Đào Dung “ Dì à, dì đừng tức giận, phá thai đối với phụ nữ mà nói rất đau khổ, công tử đau lòng chị cũng là có nguyên nhân.”
Đào Dung vỗ vỗ tay Lăng Tuyết “Ta phải nói con như nào mới tốt? Cô ta suýt chút nữa làm con bị sảy thai, con còn thay cô ta nói tốt như này? Phong nhi, con nhìn thấy rồi chứ? Con muốn lấy con dâu nên như thế này!”
Thần trí Thủy Tinh cuối cùng cũng bị âm thanh của Đào Dung và Lăng Tuyết kéo về, cô đẩy Bắc Minh Phong đang ôm cô ra, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang nhìn 1 người lạ…..