Mục lục
Truyện không tên số 39
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4581

“Hả? Cô muốn cô ta chết như nào hả? Cô bị cô ta hại thành như này rồi, tôi thấy cô hay là thôi đi! Nếu không, cô đi quỳ xin cô ta! Nếu cô ta tha thứ cho cô, cô cũng có thể quay về nhà!” Thiên Tịnh thương tình nói.
“Bảo tôi cầu xin cô ta? Cô ta chết cũng đừng mơ!” Tính khí đại tiểu thư của Mộ Lạc Lạc, lúc nào phải cầu xin người khác.
Cô ta cho dù chỉnh chết Diệp Phi, cũng sẽ không xin lỗi Diệp Phi cầu tha.
“Thế nhưng cô nghĩ qua chưa, nếu cô ta không chết, lại chạy đến chỗ anh cô cáo trạng, chỉ sợ anh cô…” Thiên Tịnh cố ý nói 1 nửa.
“Anh tôi còn có thể giết tôi sao? Chỉ cần cô ta chết rồi, anh tôi cũng sẽ không bị cô ta cám dỗ, càng sẽ không trừng phạt tôi! Tôi không tin anh tôi sẽ giết tôi!” Mộ Lạc Lạc quát tháo nói.
Đuôi mắt Thiên Tịnh vụt qua ánh mắt lạnh lùng, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, Mộ Lạc Lạc như 1 con ngốc bị cô ta kích thích muốn đi giết Diệp Phi.
Cho dù Diệp Phi chết rồi điều tra xem ai động tay, cũng không phải việc của cô ta, cô ta có thể nâng gối vô ưu làm thiếu phu nhân Mộ gia.
“Vậy cô muốn làm thế nào?”Cô ta hỏi.
“Tôi trực tiếp thuê sát thủ không phải được rồi sao, lần này không tìm những phế vật vô dụng đó nữa, vô ích tốn tiền. “Mộ Lạc Lạc nói.
“Cô có tiền không?” Thiên Tịnh nghi ngờ, Mộ Lạc Lạc ở nhà nghỉ, tiền còn do cô ta trả.
“Tôi không có, cô cho tôi mượn trước, đợi tôi về nhà, thẻ của tôi được mở, tôi trả lại cô.” Mộ Lạc Lạc nói.
Thiên Tịnh nghĩ 1 lúc, gật đầu “Được, cô dùng bao nhiêu, tôi cho cô mượn trước!”
Cô ta ngược lại không lo lắng khả năng trả tiền của Mộ Lạc Lạc, chỉ cần thẻ của Mộ Lạc Lạc hồi phục rồi, không cần biết bao nhiêu, cô ta đều trả được.
Đưa cho tôi trước 200 vạn.” Mộ Lạc Lạc nói.
“Hả? Sao nhiều vậy?” Thiên Tịnh ngạc nhiên nói.
“Là sát thủ chuyên nghiệp! Đương nhiên giá cả cao hơn chút. 200 vạn chỉ là tiền đặt cọc, đợi cô ta chết rồi, tôi còn cho cô ta tiền chạy trốn. Tiền chạy trốn không cần cô đưa, thẻ của tôi hồi phục rồi tôi có thể đưa.” Mộ Lạc Lạc nói.
Mấy ngày nay cô ở trong nhà nghỉ, càng nghĩ càng tức, sớm nên liên hệ sát thủ giỏi rồi.
“Được, tôi đây gọi điện cho cô tôi gom 1 chút, trong tay tôi không nhiều tiền như vây.” Thiên Tịnh nói.
“Cô bảo bà ta nhanh lên, đừng làm lỡ dở việc! Tôi bây giờ muốn đi bar chơi, cô đi cùng tôi.” Mộ Lạc Lạc nói.
Thiên Tịnh cũng đúng lúc không muốn về nhà, cô ta gọi điện cho Thiên Huệ, bảo Thiên Huệ nghĩ cách gom tiền, rồi theo Mộ Lạc Lạc đi bar chơi.
Diệp Phi ăn xong bữa ăn của mình, bữa ăn làm cô rất hài lòng, nhưng càng làm cô mãn nguyện là phản ứng của Thiên Tịnh và Thiên Huệ, 1 người bị chọc tức đến chóng mặt ngã xuống, 1 người bị chọc tức chạy ra khỏi biệt thự.
Cô thoải mái nằm trên ghế xích đu, nghịch điện thoại, mà không biết, ngày mai mình gặp phải chuyện gì.
Cửa lớn gõ cửa, Diệp Minh đi vào.
“Phi Phi, ba đến nói con 1 chuyện.”
Diệp Phi nhìn Diệp Minh, “Ba, nếu như ba muốn con trả phòng cho Thiên Tịnh thì đừng nói nữa, con sẽ không trả.”
Mặt Diệp Minh viết rõ ràng khó xử, “Phi Phi, thực ra nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay rồi, thì con lại nhẫn nhịn thêm 1 chút, đợi Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam kết hôn, ba có thể cho con ra nước ngoài, con có thể ở nước ngoài học đại học, ở nước ngoài sinh sống, vĩnh viễn không cần quay về nữa.”
“Tại sao bắt con nhường cô ta? Đây là nhà con, con không muốn nhường nữa, cảm giác bây giờ rất tốt.” Diệp Phi nói to.
“Ba chỉ có 1 tâm nguyện, cho con bình an lớn lên. Phi Phi, con nghe 1 lần đi. Nếu không ba bây giờ liền mua vé máy bay cho con đi. Trường con học đại học cũng có thể chuyển đến chi nhánh trường ở nước ngoài, việc chuyển trường, ba làm cho con.” Diệp Minh nói.
“Ba, Tại sao con phải đi, muốn con rời khỏi Thiên Tịnh? Bọn con ai mới là con gái của ba?” Diệp Phi đột nhiên hỏi.
Mặt Diệp Minh đột nhiên kinh hãi trắng nhợt, “Đương nhiên con là con gái ba! Cho bên ba mới chọn con cách tốt nhất. Như vậy con và Thiên Tịnh mới không xung đột nữa.
Dù gì chồng sắp cưới của nó là Mộ gia, nó là nữ chủ nhân tương lai của Mộ gia, đợi nó kết hôn rồi, nó muốn đối phó con, quá dễ dàng. Con vẫn là bây giờ đi đi!”
“Cô ta là nữ chủ nhân tương lai của Mộ gia, ha ha, nếu con nói, con sẽ không để cho cô ta trở thành như chủ nhân Mộ gia thì sao?” Diệp Phi đột nhiên phát hận, vì Thiên Tịnh mà cô phải trốn ra nước ngoài không được về.
Cô đã bị Thiên Tịnh bắt nạt 19 năm rồi, cô sẽ không để Thiên Tịnh bắt nạt 1 ngày nào nữa.
Nếu Thiên Tịnh dám lại bắt nạt cô, cô sẽ trực tiếp ngủ với Mộ Thương Nam, lộ ra tin tức của 2 người, cô xem Thiên Tịnh gả cho Mộ Thương Nam như nào.
“Phi Phi, con không thể nghe lời ba sao?” Diệp Minh khẩn cầu nói.
Diệp Phi từ ghế xích đu đứng lên, đi tới phía Diệp Minh, “Ba, ba mong con gái ba chịu uất ức không?”
Lương tâm Diệp Minh bị tra tấn, ông đau khổ nhắm mắt 1 lúc, đương nhiên là không muốn con gái mình chịu 1 tí uất ức nào.
Ngưng 1 lúc, ông ta mới thốt ra “Con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm.”
Ông suy sụp ra khỏi phòng Diệp Phi, 19 năm rồi, lương tâm vẫn luôn giằng co, chưa từng có 1 ngày yên ổn.
Tay ông che đôi mắt mình, trước mắt xuất hiện hình dáng 1 người con gái, cô rất đẹp, hình bóng cô cười giống Diệp Phi như đúc.
Xin lỗi, là tôi vô dụng, là tôi vô dụng.Tim ông đau đớn, đặc biệt là lúc nghĩ tới cô gái kia.
Đột nhiên 1 cái tát bay vào mặt Diệp Minh, “Ông đang làm gì vậy? Khóc rồi? Lại nghĩ tới tiện nhân kia? Diệp Minh, người cũng chết 19 năm rồi, ông cũng rất tình nghĩa a?”
“Bà nói hồ đồ gì vậy? Tôi và Mẫn Mẫn là trong sạch!” Diệp Minh tức hét lên.
“Các người trong sạch, ông sẽ lưu tình mọi nơi với Diệp Phi? Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám phá hỏng việc tốt của Thiên Tịnh, tôi sẽ không tha cho ông” Thiên Huệ ném lời nói hung hăng xuống, quay người đi về phòng mình.
Diệp Phi cả đêm ngủ không yên ổn, không biết tại sao cô lại mơ thấy Mộ Thương Nam.
Toàn thân Mộ Thương Nam đều là máu, cô bị dọa tỉnh giấc!
“Thương Nam!” Cô kích động ngồi dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tay cô sờ mồ hôi lạnh trên trán, cũng say mất rồi, rõ ràng là người đàn ông rất đáng ghét,vậy mà lúc vừa nãy cô mơ thấy toàn thân là máu, tim cô giống như bị ai xé vậy, cô đau đến co rút!
Tay cô cầm điện thoại mình, do dự có gọi điện cho Mộ Thương Nam không, tính chênh lệch múi giờ, bây giờ có lẽ là nửa đêm ở nước đó. Cô nửa đêm gọi điện thoại cho đàn ông, cô phải nói như nào? Nói mình mơ thấy anh ta bị thương nặng sắp chết?
Tay cô gõ gõ đầu mình, điên mất thôi, anh ta là đi công ty hải ngoại họp, sao có thể có nguy hiểm?
Nhưng mà tim cô hoảng loạn, thế nào cũng không an tĩnh lại được, cô do dự nửa ngày, gửi cho Mộ Thương Nam 1 tin nhắn.
“Hôm qua, trong cửa hàng mua 500 vạn tiền hàng, mấy chục bộ quần áo, kiếm được 100 vạn, anh nhớ cho tôi hoa hồng. Không được quỵt nợ.”
Ngón tay cô run rẩy ấn vào gửi tin nhắn, tim không ngừng đập lên xương đòn của mình, lý do này có lẽ anh ta không nhìn ra cái gì?
Ánh mắt cô nhìn điện thoại chằm chằm, đợi hồi âm, anh ta nửa đêm chắc đi ngủ rồi, sao có thể hồi âm cho cô?
Cô an ủi con tim bất an của mình.
1 tay mang theo máu, với lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Diệp Phi gửi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK