Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Kiêu tắt máy ghi âm, từ trong túi lấy ra một hồ sơ bệnh án, đó là hồ sơ bệnh án của Tề Quốc Hoa lưu ở bệnh viện tỉnh.

"Bác sĩ Trương, người điều trị vết thương cho anh, có ghi rõ trong hồ sơ bệnh án rằng trước khi bị rắn cắn là anh đã có vấn đề về thị lực rồi, lúc đó bác sĩ Trương đã hỏi cha anh và cha anh cũng đã xác nhận chuyện đó là sự thật."

Thẩm Kiêu mở cuốn hồ sơ bệnh án ra rồi chỉ vào dòng chữ “mắt kém” mà bác sĩ Trương viết kia, đưa cho Chu Kình và Ngụy Chương Trình.

Chữ viết tay của bác sĩ Trương trông khá nắn nót chứ không phải kiểu “rồng bay phượng múa” nên cả hai đều có thể nhìn được rõ ràng.

Quả nhiên trong đó ghi rõ ràng Tề Quốc Hoa vốn đã có bệnh về mắt từ trước.

"Tề Quốc Hoa, anh còn có gì để nói nữa!"

Mặt Chu Kình sầm lại, anh ta tức giận hét to.

Anh ta không mấy khi nổi giận như vậy, nhưng thật tình thì sự vô liêm sỉ của Tề Quốc Hoa đã thành công khiến anh ta phải nổi trận lôi đình, loại dưới đáy xã hội như kẻ này làm sao có thể vào quân đội, làm gì có cái lí đó chứ!

"Tôi không nói dối, những gì tôi nói đều là sự thật, các vị lãnh đạo, tôi thật sự không nói dối!"

Tề Quốc Hoa hoảng hốt, chỉ biết mình phải tiếp tục khẳng định bản thân không nói dối, anh ta sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, hoảng loạn cùng cực.

Ngụy Chương Trình ngăn Chu Kình đang chuẩn bị nổi giận lần nữa, anh ta nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nghe đồng chí Đường Niệm Niệm nói đi, dù gì cũng nên làm theo quy trình!"

"Anh đi ra ngoài trước đi!"

Mặt Chu Kình trầm xuống như sắp vắt ra nước, anh ta không ngừng trừng mắt nhìn Tề Quốc Hoa, đôi mắt không tóe ra những tia lửa dữ tợn, lòng thầm mắng hai chữ: cặn bã!

Tề Quốc Hoa tuyệt vọng đứng dậy, anh ta dựa người vào nạng nhưng không đứng vững nên lập tức ngã bò ra đất, cố gắng bò mấy lần cũng không đứng dậy nổi khiến anh ta lại càng xấu hổ.

Ngụy Chương Trình không thể chịu đựng được nữa, phải đi tới đỡ anh ta dậy rồi đưa anh ta ra ngoài.

Đường Niệm Niệm đứng ở cửa, cô đã nghe thấy hết những chuyện diễn ra trong phòng, cô biết bên trong có Thẩm Kiêu, vụ việc này cô chưa cần nói gì thì Thẩm Kiêu của cô đã một mình giải quyết xong rồi.

Tề Quốc Hoa khập khiễng bước ra ngoài, Đường Niệm Niệm bước lên ngăn anh ta lại.

"Anh nói với người trong quân đội là tôi thả rắn cắn anh?"

Giọng nói của Đường Niệm Niệm rất lạnh lùng, xen lẫn trong đó còn có cả sát khí.

Tề Quốc Hoa nghe xong bỗng rùng mình một cái, ban nãy ngồi trong phòng kia anh ta đã đổ nhiều mồ hôi lắm rồi, sau lưng áo ướt sũng dán chặt vào da thịt giống như những viên đá đang phả khí lạnh ngấm thẳng vào xương tủy.

"Tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, sự thật là cô hại tôi!"

Tề Quốc Hoa thẳng lưng, vẻ mặt hết sức đương nhiên, thậm chí biểu cảm của anh ta còn thể hiện mình là kẻ đáng thương: "Đường Niệm Niệm, hủy hôn là kết quả sau khi đã bàn bạc kĩ càng của cả hai bên gia đình, nhà tôi cũng phải đều bù cho nhà cô một trăm tệ rồi, nhưng không ngờ cô lại có thể làm chuyện táng tận lương tâm như vậy đấy, giờ tôi tàn tật, cô thấy hài lòng chưa?"

"Anh vẫn chưa chết thì tôi chưa hài lòng!"

Đường Niệm Niệm cười giễu, đột nhiên cô giơ cao tay lên, sau đó vung mạnh xuống dưới con mắt chăm chú của bao nhiêu người ở đó.

Thanh âm giòn giã làm mọi người giật mình thon thót, Chu Kình và Ngụy Chương Trình nghe thấy tiếng vội chạy ra, Thẩm Kiêu thì vẫn đang ngồi im một chỗ, vì anh biết Niệm Niệm sẽ không sao.

Tề Quốc Hoa mất thăng bằng liền ngã mạnh xuống đất, cây nạng cũng văng ra khá xa.

"Núi của nhà anh chắc? Tôi lên núi đi săn, cách anh mấy chục mét kia mà. Anh bị rắn cắn thì liên quan đếch gì đến tôi, tôi mà muốn làm gì anh thật thì đã bắt con rắn lục mũi hếch để nó cắn một cái cho cái thứ đầu to não ngắn nhà anh lên bàn thờ ăn chuối cả nải luôn rồi! Còn dám bô bô cái mồm mách với bên bộ đội á, có thấy xấu hổ không vậy? Sau này nhà anh có ai chết cũng đổ lên đầu tôi nữa chắc?"

Đường Niệm Niệm vừa đá vừa mắng, cô cố ý diễn cho Chu Kình và Ngụy Chương Trình nhìn đấy.

Tề Quốc Hoa cuộn tròn thành một quả bóng, ôm chặt đầu, không còn sức phản kháng.

Chu Kình và Ngụy Chương Trình cau mày, một cô gái cũng có thể đánh cho anh ta không phản kháng được thì cái loại này dùng cách nào để ở lại quân đội tận hai năm?

"Đồng chí Đường Niệm Niệm, dừng lại đi!"

Chu Kình vội lên tiếng ngăn lại, nếu đánh nữa thì sợ Tề Quốc Hoa đi đời nhà ma thật mất.

"Mấy người là cấp trên của cái tên ất ơ này đó hả, tôi muốn kiện cái thằng cha Tề Quốc Hoa mèo mả gà đồng này!"

Đường Niệm Niệm chỉ vào Tề Quốc Hoa trên mặt đất, lớn tiếng kêu gào.

Cô đang cố ý nhắc đến chuyện Tề Quốc Hoa ngoại tình với Dương Hồng Linh, còn đẩy cô xuống sông, lên kế hoạch để tên vô lại cứu cô. Mọi chuyện đầu đuôi thế nào cô nói ra bằng hết, tuy không thêm mắm dặm muối nhưng thực tế ra sao thì cô kể ra hết sức tường tận.

"Thưa các vị lãnh đạo, Tề Quốc Hoa là kẻ vô ơn, đê tiện, hành vi thấp hèn bẩn thỉu, vì muốn hủy hôn mà tên kia cố ý vu vạ, làm hỏng hết danh dự của tôi, anh ta muốn dùng áp lực của dư luận để ép tôi kết hôn với một tên vô lại vừa lười vừa nóng tính kia. Quân đội là chốn vinh quang, sao lại để cái thứ ăn không nói có này làm ảnh hưởng đến danh dự của quân đội được, tôi khuyên thủ lĩnh nên đuổi cái thứ chuột cống này ra khỏi quân đội ngay!"

Đường Niệm Niệm nói những lời này vô cùng hợp tình hợp lý, chứng cứ đầy đủ, chỉ đôi câu vài lời đã quyết định xong số phận của Tề Quốc Hoa.

Chủ động xuất ngũ thì hời cho tên này quá, bị đuổi mới là kết cục đáng có của loại cặn bã xã hội này.

Nếu bị đuổi khỏi quân đội thì sẽ có ghi chép đặc biệt trong hồ sơ cá nhân, và đây sẽ là một vết nhơ trong cuộc đời của Tề Quốc Hoa, bất kể sau này anh ta có làm gì đi chăng nữa thì vết nhơ này sẽ đi cùng anh ta đến hết cuộc đời.

Cái danh địa chủ của Tuyên Xuân Vinh thì mấy năm nữa có thể gỡ bỏ, anh ta vẫn còn cơ hội làm lại, nhưng vết nhơ của Tề Quốc Hoa thì cả đời này cũng không thể xóa mờ, anh ta không bao giờ làm lại được đâu!

"Không phải tôi, rõ ràng là tác phong của cô có vấn đề, cô đong đưa với đàn ông, tại gia đình tôi vẫn luôn nhớ lòng tốt của gia đình cô ngày xưa đã cho chúng tôi vay tiền nên chúng tôi cũng không làm lớn chuyện, còn cho nhà cô tận một trăm tệ, Đường Niệm Niệm, đừng có mà bắt nạt người khác quá đáng!"

Tề Quốc Hoa tức giận hét lên, anh ta lại bày ra cái vẻ mình oan ức lắm.

Nhưng Chu Kình và Ngụy Chương Trình Chu không tin anh ta nữa, một người tính cách có vấn đề như vậy thì nói gì cũng không đáng tin.

Thẩm Kiêu đi ra, anh cúi người túm lấy Tề Quốc Hoa, rồi gõ vào sau gáy anh ta một cái làm anh ta ngất lịm.

Im rồi!

"Cô Đường vào trong nói chuyện đi!"

Chu Kình khẽ mỉm cười, ánh mắt b ắn ra những tia sáng hóng hớt.

Anh ta thật sự muốn biết Thẩm Kiêu theo đuổi cô gái xinh đẹp này như thế nào, lần trước cùng ăn tối ở nhà hàng thì hai người này còn không quen nhau, thế mà mới vài ngày đã thành vợ chồng chưa cưới của nhau rồi, đến cả anh ta cũng phải bày tỏ sự khâm phục cho cái tốc độ này.

Đường Niệm Niệm nhìn Thẩm Kiêu, hai người tiếp tục giả vờ không quen biết nhau, Chu Kình và Ngụy Chương Trình thầm buồn cười nhưng cũng không nói toạc ra làm gì.

Thực tế thì chẳng có gì để hỏi cả, vấn đề đã quá rõ ràng rồi.

Chu Kình hỏi vài câu có lệ, ghi chú lại câu trả lời tử tế rồi để Đường Niệm Niệm đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK