Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, Tề Quốc Hoa bóp lấy cổ của Dương Hồng Linh, ánh mắt hung tàn, sức lực trên tay ngày càng lớn, mặt của cô ta dần dần trở nên tím xanh, ánh mắt sợ hãi.

“Vào cửa nhà họ Tề, chỉ có làm vợ tới chết!”

Giọng nói của Tề Quốc Hoa đầy u ám, vốn dĩ gương mặt cũng xem như tuấn tú, giờ đã vặn vẹo âm trầm đáng sợ, Dương Hồng Linh không dám nhìn thẳng anh ta, trong lòng vô cùng hối hận.

Sớm biết là đồ thần kinh, cô ta tuyệt đối không gả!

“Ngày mai đi làm, mỗi ngày ít nhất phải kiếm được tám công điểm, tôi sẽ bắt cô viết thư cho nhà mẹ đẻ, kêu bọn họ gửi tiền tới!”

Tề Quốc Hoa cúi người, thấp giọng nói bên tai Dương Hồng Linh, giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến toàn thân cô ta run rẩy, hối hận không kịp.

Ngày hôm sau, Dương Hồng Linh xuất hiện, cô ta khiêng cuốc, chủ động yêu cầu làm công việc nhiều công điểm nhất, gánh phân.

Đại đội trưởng nhìn cô ta một cái, sau đó nghiêm mặt sắp xếp nhiệm vụ.

Bây giờ Đường Niệm Niệm không còn bao nhiêu hứng thú với chuyện của nhà họ Tề nữa, có đàn em của Bách Tuế nhìn chằm chằm nên cũng không gây nổi sóng gió gì nữa.

Bên huyện thành cũng truyền xuống tin mới, Tề Quốc Xuân đã bị giày vò đến người không ra người quỷ không ra quỷ, tên biến thái Hà Chí Thắng kia có đủ loại thủ đoạn tra tấn người, Tề Quốc Xuân có thể kiên trì được tới cuối tháng sau thì cũng xem như giỏi rồi.

Người thứ hai sẽ tới lượt ai đây?

Đường Niệm Niệm rất mong chờ.

Hôm nay, lãnh đạo công xã đến Đường Thôn, ba mươi máy làm vớ đã chuẩn bị xong, cũng nối điện xong, chỉ đợi lãnh đạo đến kiểm tra.

“Niệm Niệm, trang phục này của bác thế nào? Không xấu đúng không?”

“Chị dâu, đầu tóc em đã được chải gọn gàng chưa? Chị xem giúp em với!”

“Mẹ, rót giúp con cốc nước, con khát quá!”

Lúc này không khí ở nhà họ Đường cũng rất căng thẳng, vì Tuyên Trân Châu là chủ lực tiếp đãi lãnh đạo bên công xã.

Nhiệm vụ vinh quang mà đại đội trưởng và Đường Niệm Niệm giao cho bà ấy là trình bày cho lãnh đạo thấy làm sao máy dệt vớ có thể dệt ra được một đôi vớ với hiệu suất cao.

Tuyên Trân Châu đã từ chức ở nhà máy vớ Hồng Tú, bà ấy chỉ là một nhân viên tạm thời nho nhỏ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, việc từ chức cũng không khuấy lên được bao nhiêu bọt nước, chủ nhiệm phân xưởng ngay cả câu giữ lại cho có cũng không thèm nói, thậm chí trong lòng còn thấy vui mừng, vì để trống được một vị trí, có thể dùng để đi lấy lòng.

Tuyên Trân Châu sắp tiếp đãi lãnh đạo, bà ấy căng thẳng đến nỗi tay chân không biết đặt ở đâu, bà ấy sống đã ba mươi mấy năm, cán bộ nhà nước lớn nhất mà bà ấy từng quen biết chính là đại đội trưởng.

Bà ấy chưa từng gặp qua lãnh đạo công xã, ngược lại bà ấy từng gặp qua xưởng trưởng nhà máy vớ, nhưng chưa từng nói chuyện.

“Trân Châu, con đã uống ba ly nước rồi, đừng uống nữa, đừng để lúc nữa nói chuyện với lãnh đạo con lại mắc vệ sinh!”

Bà cụ Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn lại, cảm thấy vợ của thằng hai không có bản lĩnh gì cả, không phải chỉ là gặp lãnh đạo thôi sao, có gì đáng sợ đâu.

“Giống như bình thường là được, sợ cái rắm, nhìn dáng vẻ chẳng có bao nhiêu triển vọng của con đi, con bé Niệm còn nói muốn để con làm chủ nhiệm phân xưởng nữa đó, với chút triển vọng này của con, con quản nổi không hả?”

“Mẹ, con… con không sợ phạm sai lầm, mà sợ làm mất mặt nhà ta!”

Tuyên Trân Châu hít một hơi thật sâu, bà ấy cũng thấy mình chẳng có chút triển vọng nào, nhưng đâu phải bà ấy muốn có triển vọng là có được ngay đâu chứ!

“Thím hai, nếu thím còn như vậy, cháu sẽ để người khác làm chủ nhiệm phân xưởng.”

Đường Niệm Niệm thả ra một chiêu giết người.

Sắc mặt của Tuyên Trân Chân thay đổi lớn, bỗng nhiên tim không hoảng chân cũng không run nữa, bà ấy nâng đầu ưỡn ngực, ánh mắt còn kiên định hơn cả lúc vào Đảng: “Thím không sợ, không phải chỉ có một đầu hai mắt một miệng thôi sao, có gì phải sợ!”

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái… Nếu không có một đầu hai mắt một miệng thì mới gọi là đáng sợ đó!

"Trân Châu cô nhanh lên, lãnh đạo sắp đến rồi!"

Đại đội trưởng vô cùng lo lắng chạy tới, ông ấy cố ý đổi lại kiểu áo Tôn Trung Sơn chuyên mặc khi đến công xã họp, tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ, râu ria cũng cạo sạch sẽ, hôm kết hôn ông ấy cũng không có chú ý như thế.

"Thím hai, thím nhất định sẽ làm được!"

Đường Niệm Niệm động viên thím hai, chỉ là vẻ mặt cô không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng không có nhiều tình cảm, Tuyên Trân Châu cũng không nhận được cổ vũ bao nhiêu, bản thân hít sâu một hơi, liền theo đại đội trưởng đi gặp lãnh đạo.

Công xã phái năm người tới, bí thư công xã và trưởng trấn đều đến, đại đội trưởng đứng ở cửa thôn nghênh đón, trong lòng kích động, chân thì run rẩy, ở đằng xa đã vươn tay chào đón.

“Mấy lãnh đạo vất vả rồi, đi uống chén trà trước nhé?"

"Không uống, trực tiếp đi xem máy làm vớ."

Lãnh đạo công xã cũng rất chờ mong, công xã bọn họ không có nhà máy nào ra hồn, nếu như nhà máy vớ Đường Thôn có thể được thành lập thì về sau đi huyện thành họp, bọn họ cũng không thấp hơn các công xã khác một đầu.

Một đoàn người đến nhà ăn, ngoài cổng đã treo bảng hiệu ——

"Nhà máy vớ Hồng Vân Đường Thôn."

Cái tên này là do đại đội trưởng lấy, lấy hài âm may mắn.

Những người lãnh đạo của công xã tiến vào xưởng, ba mươi máy làm vớ được bày biện chỉnh tề, ngay ngắn trật tự, bọn họ khẽ gật đầu, mặt lộ vẻ hài lòng.

Đại đội trưởng long trọng giới thiệu Tuyên Trân Châu, "Cô ấy là chủ nhiệm xưởng nhà máy vớ Hồng Vân, năng lực kỹ thuật tương đối mạnh, tiếp theo đồng chí Tuyên Trân Châu sẽ trình bày máy làm vớ kiểu mới của nhà máy vớ Hồng Vân chúng tôi cho các vị lãnh đạo nghe!"

Tuyên Trân Châu hít một hơi thật sâu, vươn tay ra bắt tay với các vị lãnh đạo, tim cũng dâng lên tới cổ họng, bắt tay năm lãnh đạo xong, bà ấy giống như nằm mơ, cưỡi mây lướt gió đi đến trước máy làm vớ, bắt đầu thể hiện.

Sau khi máy móc được khởi động lên, Tuyên Trân Châu hết sức chăm chú bắt đầu dệt vớ, bà ấy cũng không còn khẩn trương nữa, thuần thục điều khiển máy móc, những người lãnh đạo nhìn không chớp mắt, rất nhanh một chiếc vớ đã được dệt thành.

Tuyên Trân Châu lại dệt mấy cái nữa, tốc độ chí ít phải nhanh gấp đôi so với máy làm vớ bình thường.

Những người lãnh đạo mỗi người cầm một cái vớ, cầm nắm, kéo kéo một cái, còn soi dưới ánh đèn, biểu cảm càng ngày càng hài lòng, chất lượng và màu sắc của chiếc vớ này cũng không tệ, tốc độ còn nhanh hơn.

"Rất tốt, đồng chí Đường Mãn Sơn, lần này đại đội Đường Thôn các anh làm rất tốt."

Bí thư công xã luôn miệng tán thưởng, đại đội trưởng miệng không khép lại được, ông ấy rất muốn khiêm tốn, nhưng cơ miệng không khống chế nổi, nở rộng sang hai bên.

"Toàn bộ đều nhờ các lãnh đạo ủng hộ và chỉ điểm!"

Đại đội trưởng khiêm tốn nói một câu, không dám nhận hết công lao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK