Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sữa mạch nha của nhà họ Chương ngon thật.

“Dì pha cho cháu một ly nữa!”

Mẹ Chương nhanh tay lẹ mắt, lấy ly đi pha một ly còn đậm hơn, trước đây là bà ta chưa chuẩn bị tốt, có mắt không thấy núi Thái Sơn, thờ ơ với Tiểu Đường, hôm nay phải chiêu đãi đàng hoàng.

Lần này vẫn là bốn muỗng, mẹ Chương pha xong, cười ha ha đưa tới.

“Cảm ơn dì!”

Đường Niệm Niệm đưa tay nhận, nói: “Chức phó xưởng trưởng này của cháu cũng chỉ là cái danh thôi, bình thường không quản chuyện.”

“Tiểu Đường cháu quá khiêm tốn rồi, Tiểu Vi nói cháu đã ký được đơn đặt hàng hơn ba trăm vạn ở hội quảng giao, có một số xưởng lớn ở Thượng Hải cũng không lợi hại như vậy!”

Mẹ Chương giơ ngón cái lên, thật lòng thật dạ khen.

“Chỉ là may mắn, còn có các vị lãnh đạo chỉ đạo và giúp đỡ, một mình cháu chắc chắn không được.”

Mặt Đường Niệm Niệm hơi đơ, cười mãi rất mệt, Chương Nhạc Vi đang làm gì, sao còn không ra?

“Dì ơi, Chương Nhạc Vi vẫn chưa dậy sao?”

Đường Niệm Niệm vội vàng ngắt lời của mẹ Chương, giành hỏi trước.

“Nó đang thay đồ, đứa nhỏ này thích lề mề, cháu đừng vội, tàu lửa là vé trưa, ăn cơm trưa rồi ra ngoài cũng kịp!”

Mẹ Chương lại gọi về phía phòng: “Tiểu Vi con mau lên, đã thay nửa tiếng rồi, sao còn chưa thay xong?”

“Tới đây!”

Chương Nhạc Vi chạy ra, mặc áo dạ lông cừu màu đỏ sẫm, còn đội mũ nồi nỉ cùng màu, bên dưới là quần màu đen, rất xinh đẹp, chỉ là áo dạ có hơi dài.

“Niệm Niệm cô xem thử giúp tôi, bộ này như thế nào?”

Chương Nhạc Vi xoay một vòng, bảo Đường Niệm Niệm tư vấn giúp.

“Cô có áo dạ ngắn hơn không?”

Đường Niệm Niệm đưa ra ý kiến trọng tâm, dáng người Chương Nhạc Vi không cao, hơn nữa là dáng người năm năm, nếu áo quá dài, dễ bị lùn.

“Có, nhưng cũ.”

Chương Nhạc Vi bĩu môi, cô ta chỉ muốn mặc đồ mới tới Thượng Hải, không muốn mặc đồ cũ.

“Chiếc này dài quá, mặc vào giống quả cân!”

Đường Niệm Niệm không chút khách sáo bóc trần chân tướng, Chương Nhạc Vi bĩu môi càng cao, không phục nói: “Tôi soi gương thấy rất đẹp, tôn làn da trắng của tôi, sao lại giống quả cân?”

“Nếu cô đã cảm thấy đẹp, vậy tới hỏi ý kiến tôi làm gì?”

Đường Niệm Niệm không chiều cô ta, ở trước mặt mẹ Chương cũng không yếu giọng.

Khóe miệng mẹ Chương giật giật…cái miệng này thật độc.

Nhưng bà ấy cũng cảm thấy con gái mặc chiếc này không đẹp, nhưng Chương Nhạc Vi rất bướng, không nghe lọt lời khuyên của bà ấy, để Tiểu Đường độc miệng vài câu cũng rất tốt.

“Tiểu Vi, con thay áo ngắn xem thử, cũng không chậm trễ thời gian!” Mẹ Chương khuyên một câu.

Chương Nhạc Vi cũng chỉ cứng miệng, thực ra khi cô ta soi gương đã cảm thấy có hơi sai sai, nhưng lại không cảm thấy được sai ở đâu, sở dĩ cô ta phản bác chỉ là Đường Niệm Niệm nói cô ta giống quả cân, cô ta ghét nhất bị người ta nói lùn.

Bởi vì cô ta lùn thật.

Chương Nhạc Vi chạy về phòng thay áo dạ màu lam, không che tới mông, rõ ràng hiệu quả tốt hơn cái áo dạ màu đỏ vừa rồi nhiều.

“Không tồi, vẫn là Tiểu Đường biết phối, cái này đẹp hơn cái vừa nãy.” Mẹ Chương khen.

Chương Nhạc Vi nhìn Đường Niệm Niệm, muốn nghe vài câu dễ nghe.

“Cũng được.”

Đường Niệm Niệm gật đầu.

Chương Nhạc Vi lườm cô: “Cô nói vài câu dễ nghe không được à?”

Đường Niệm Niệm nói cũng lười nói, trực tiếp lắc đầu, cũng không phải người yêu cô, dựa vào đâu muốn cô dỗ?

“Chỉ là đến tỉnh thành dạo phố, cô sửa soạn xinh đẹp như vậy làm gì? Cô đi xem mắt?” Đường Niệm Niệm nói đùa.

Chương Nhạc Vi lập tức xấu hổ đỏ mặt, còn chột dạ nhìn mẹ Chương, làm nũng nói: “Đến tỉnh mà, chắc chắn phải sửa soạn đẹp một chút, cô đừng nói bừa!”

Đường Niệm Niệm nhìn cô ta, cảm thấy cô gái này có hơi có tật giật mình.

Sắc mặt mẹ Chương hơi thay đổi, đanh giọng hỏi: “Tiểu Vi, con không gặp mặt tên họ Tuyên đó chứ?”

“Không, mẹ phiền hay không vậy, đã nói đừng nhắc tới anh ta nữa, mẹ còn nhắc mãi!”

Chương Nhạc Vi lập tức biến mặt, tức giận đùng đùng quay về phòng.

Mẹ Chương lúng túng cười với Đường Niệm Niệm, lại thở dài, trong lòng sắp nghẹn chết rồi.

Đường Niệm Niệm mặt không biểu cảm, không biểu hiện ra chút tò mò nào, điều này cũng khiến mẹ Chương càng thêm ngột ngạt, bà ấy đang đợi Đường Niệm Niệm chủ động hỏi, cô gái này không hỏi, bà ấy phải bóc phốt thế nào?

“Tiểu Đường, cháu và Tiểu Vi là bạn tốt, cháu giúp dì khuyên nhủ nó, đừng ngu ngốc nữa!”

Mẹ Chương không nhịn được, chủ động nhắc tới chuyện phiền lòng này.

Thực ra Đường Niệm Niệm không muốn nghe, cũng không muốn khuyên, nhưng cô không thể chặn miệng của mẹ Chương lại, chỉ có thể bị động nghe câu chuyện tình yêu ngu ngốc.

“Cha của tên họ Tuyên đó là địa chủ, thành phần này phải áp đảo cả nhà, cho dù Tiểu Vi gả cho một tên ăn xin cũng tốt hơn gả cho địa chủ, cho dù tên họ Tuyên này đẹp trai cách mấy, thông minh tài giỏi tới đâu, cũng không phải đối tượng tốt, dì và cha con bé, và anh nó đều nói hết nước hết cái, ngược lại bị nó hờn dỗi, haiz, ngoài miệng nó nói không qua lại với tên họ Tuyên đó nữa, nhưng căn bản chưa từng chấm dứt, đừng tưởng dì không biết.”

Vốn dĩ Đường Niệm Niệm chỉ tùy tiện nghe, căn bản không để tâm, nhưng cô có thể cảm nhận được oán khí của mẹ Chương, còn sâu hơn Thái Bình Dương.

Nhưng nghe mãi nghe mãi, Đường Niệm Niệm liền phát giác không đúng, họ Tuyên, thành phần địa chủ, biết làm mộc, đẹp trai, còn thông minh giỏi giang, mấy yếu tố này kết hợp lại với nhau, sao lại giống cái nghiệt của Đường Hồng Hạnh thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK