Có người ngạc nhiên kêu lên một tiếng.
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, thấy là Thượng Quan Tĩnh. Cô ấy mặc áo khoác Greatcoat bằng vải kaki. Trông tinh tươm, phóng khoáng, bộc lộ sự lanh lẹ của cô gái có sự nghiệp.
"Chị Tĩnh, chị ở nơi này?"
Đường Niệm Niệm có chút ngoài ý muốn, đi về phía Thượng Quan Tĩnh.
"Không phải, chị đến thăm một trưởng bối."
Thượng Quan Tĩnh vẫn chưa nhìn thấy Đường Mãn Đồng và Kiều An Na, cô ấy mỉm cười với bà cụ Đường, nói: "Chào bà nội Đường."
"Chào lãnh đạo!"
Bà cụ Đường có chút câu nệ, bà ấy cảm thấy Thượng Quan Tĩnh còn uy nghiêm hơn bí thư công xã chút, ngay cả hít thở cũng không dám.
"Con là bạn của Niệm Niệm, bà nội Đường gọi tên con là được." Thượng Quan Tĩnh cười nói.
"Đồng chí Thượng Quan!"
Đường Mãn Đồng tới chào hỏi, anh ta vẫn đang dắt tay Kiều An Na.
Kiều An Na nhìn thấy Thượng Quan Tĩnh thì sắc mặt thay đổi, lập tức nghiêng đầu, hi vọng Thượng Quan Tĩnh đừng nhìn thấy cô ấy.
Nhưng Thượng Quan Tĩnh đã thấy, cô ấy nhìn về phía bàn tay đan xen của hai người, mỉm cười nói: "Chúc mừng quản lý Đường!"
"Cảm ơn!"
Đường Mãn Đồng không có phát hiện sự bất thường giữa hai người phụ nữ.
Đường Niệm Niệm đánh giá Thượng Quan Tĩnh và Kiều An Na giây lát, hỏi thẳng: "Chị Tĩnh, chị biết người yêu của chú út em không?”
Nhìn dáng vẻ chột dạ này của Kiều An Na, hiển nhiên không phải quan hệ bạn bè.
"Không biết, tôi không biết cô ấy!"
Kiều An Na kiên quyết phủ nhận, trên mặt đổ không ít mồ hôi, ngay cả Đường Mãn Đồng và bà cụ Đường cũng nhìn ra bất thường rồi.
"Trước kia từng gặp một lần." Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh nói.
Cô ấy không có nói dối, chỉ là từng gặp mà thôi.
"Tôi quên rồi, có lẽ thật sự chỉ là từng gặp. Mãn Đồng, chúng ta đi lên đi, cha mẹ em vẫn đang chờ chúng ta đó!"
Kiều An Na bấm một cái vào tay Đường Mãn Đồng, chỉ nán thêm một giây đồng hồ cô ấy cũng không muốn nán tiếp nữa.
"Chị còn có việc, đi trước, tạm biệt!”
Thượng Quan Tĩnh cười cười, đi rồi, bóng lưng rất bình tĩnh, điềm tĩnh giống như tính cách của cô ấy.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy Kiều An Na hơi thở phào, biểu hiện của cô ấy quá khả nghi, ngay cả Đường Mãn Đồng cũng dấy lên lòng nghi ngờ, quan sát cặn kẽ cô ấy vài lần, nhưng không có hỏi cái gì.
Nhà họ Kiều ở lầu hai, căn nhà gia đình bọn họ ở là nhà cho thuê, nhà ở chính phủ phân phối cho gia đình cô ấy, tổng cộng hai căn phòng, phòng bếp dùng chung lầu một. Bảy, tám hộ gia đình cùng sống trong căn nhà có kiến trúc Thạch Khố Môn này, trông có vẻ rất chen chúc.
"Chú, dì, đây là mẹ cháu và cháu gái."
Đường Mãn Đồng vừa vào cửa đã giới thiệu, còn đặt quà tặng ở trên bàn trà.
Cha mẹ Kiều An Na ngồi ở trên ghế sa lon, không có đứng dậy, sắc mặt cũng rất khó chịu, ánh mắt nhìn người khác khiến người ta cảm thấy không thoải mái, có điều sau khi nhìn thấy hai bình Mao Đài và Hồng Mao Đan, vẻ mặt mẹ Kiều hòa hoãn chút, còn đứng lên.
"Tiểu Đường, đã nói là ba giờ gặp, hiện tại là ba giờ mười lăm. Thói quen không đúng giờ này của con là không tốt, trong công việc nếu làm thế này, lãnh đạo sẽ có ý kiến với con."
Mặc dù mẹ Kiều đang dùng giọng điệu oán trách, nhưng rõ ràng là đang dạy đời.
"Vâng vâng vâng, về sau nhất định sẽ đổi."
Đường Mãn Đồng cười bồi tội, đáp lời rất tốt.
Mẹ Kiều rất hài lòng với thái độ của anh ta, lúc này mới rảnh rỗi quan tâm bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm, vừa khách khí vừa xa cách nói: "Mau mời bà thông gia ngồi, quá bận rộn, cái gì cũng không kịp chuẩn bị, bà thông gia sẽ không để tâm chứ?"
Bà ta ngâm hai ly trà, lá trà nhìn là biết đã hơn một năm, hơn nữa không có bày biện bất cứ thứ gì trên bàn trà, ngay cả hạt dưa cũng không có.
"Nhà bà làm giáo viên tiểu học ngay cả ngày chủ nhật cũng bận bịu, quả nhiên là giáo viên tiểu học cần cù, mệt mỏi hơn người nông thôn bón phân mỗi ngày như chúng tôi.”
Bà cụ Đường ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại một câu, ba ngày trước đã hẹn thời gian xong, cái gì mà quá bận rộn, rõ ràng chính là không có đặt trong lòng.
Trương Mãn Nguyệt bà đây sẽ không nhịn!
Vẻ mặt mẹ Kiều thay đổi, nổi giận trong lòng, chỉ là một bà cụ nông thôn mà còn ra vẻ đáng tởm này ở trước mặt bà ta, tự tin ở đâu ra thế?
"Bà thông gia uống chút trà, Tiểu Đường, vẫn chưa biết cháu gái của cậu tên là gì?"
Mẹ Kiều ngồi xuống, cười rất dối trá, cha Kiều bên cạnh bà ta từ đầu tới đuôi chưa từng đứng dậy, vẻ mặt cũng không niềm nở.
"Gọi tôi là đồng chí Đường là được."
Đường Niệm Niệm cũng không cười, cô vốn đã không thích cười.
Về phần hai ly trà, cô và bà cụ Đường ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, lá trà ngâm trứng nhà cô còn cao cấp hơn trà của hai ly trà này một chút.
Bà cụ Đường đẩy ba ly trà qua chỗ khác, ráng nặn một nụ cười cười, nói: "Thật ra vụ hôn nhân này tôi vốn không đồng ý, dù sao con trai tôi là một chàng trai, con gái của bà là góa chồng, con tôi bị thiệt lớn."
"Mẹ..."
Đường Mãn Đồng nhỏ giọng nhắc nhở.
"Người lớn bọn tôi đang thương lượng, cậu chớ xen mồm!"
Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn, bà ta vốn là mang theo thành ý tới cửa, nhưng toàn gia này không chịu làm người, vậy cũng đừng trách bà ta không cho thể diện!
Đường Mãn Đồng bất đắc dĩ ngậm miệng, nhìn sang Đường Niệm Niệm, hi vọng cô có thể cứu nguy.
Đường Niệm Niệm khinh bỉ nhìn, cô cứu cái quần què, không đánh nhau đã là cô nhẫn nhịn.
Đường Mãn Đồng lo sợ bất an ngồi đó, yên lặng cầu nguyện: "Thiên linh linh địa linh linh, hai tổ tông này tuyệt đối đừng nổi cơn lôi đình!"
Sắc mặt cha mẹ Kiều An Na cũng thay đổi, cha Kiều còn hừ một tiếng, biểu đạt không vui rất rõ ràng.
"Bà thông gia, không dối gạt bà, cuộc hôn nhân này tôi với cha An Na, ngay từ đầu cũng phản đối, mặc dù An Na là cưới lần hai, nhưng con bé vẫn là hòn ngọc quý trên tay nhà tôi. Con bé có sắc đẹp, còn có công việc có thể diện, cũng không phải tôi khoác lác, hai năm nay những chàng trai theo đuổi An Na không đếm xuể, có thể từ đây xếp dài tới đường Nam Kinh đấy!" Mẹ Kiều nói.