Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nó tìm cái rắm, đã ba mươi rồi còn độc thân, trong thôn cùng tuổi với nó, con cái đã học cấp hai rồi. Bọn con đứa lớn đứa nhỏ đều không học theo người ta, lớn không chịu kết hôn, nhỏ kết hôn không chịu sinh, quay đầu viếng mồ mả cho ông nội con, bà bảo ông ấy ra dạy dỗ bọn con!"

Oán niệm của bà cụ Đường sâu hơn, con trai út thì từ lúc yêu đương với Kiều An Na đó thì đã không yêu ai nữa, bảo anh ta đi xem mắt cũng không chịu. Nếu bà ấy càm ràm hơi nhiều, cái thằng ranh con này sẽ chạy tới từ nam chí bắc, nhà cũng không về, gọi điện thoại hỏi thì là bận.

Còn có con bé này, trước kia đi học không sinh con có thể hiểu, hiện tại đã tốt nghiệp, suốt ngày cũng không có chuyện gì làm, còn không chịu sinh, một đứa hai đứa đều không nghe lời, tức c.h.ế.t bà ấy.

"Bà nội, ông nội của con nhất định không thúc giục mãi thế này giống bà đâu!”

Đường Niệm Niệm rất có lòng tin với ông cụ, bởi vì lúc ông cụ còn sống đã thường xuyên nói con cháu tự có phúc của con cháu, nuôi lớn bọn trẻ nên người là được, cái khác mọi thứ tùy duyên.

Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt nhìn, hậm hực vào nhà.

Chưa tới một lát, bà ấy đã mang một tấm chăn ra, nhẹ vung tay đắp lên người Đường Niệm Niệm, tức giận nói: "Đã lớn tần ngần thế này mà lạnh nóng cũng không biết, ra nằm cũng không biết đắp thêm cái chăn."

Cái chăn đã che kín mặt mũi của Đường Niệm Niệm, cô kéo tấm chăn xuống, nhỏ giọng nói: "Có mặt trời đâu!"

"Mặt trời có gay gắt hơn nữa cũng đâu bằng gió to, không thấy gió đang thổi vù vù đây à?”

Bà cụ Đường hoàn toàn mạnh khỏe như trước đây, thậm chí còn khỏe hơn những năm qua.

Đường Niệm Niệm hậm hực quay đầu đi, cô lười sửa chữa lại “bà nhỏ”, nhà ai có thể nhìn thấy gió?

"Con đã liên hệ trường trung học cơ sở cho Cửu Cân, để nó ăn xong tết sẽ đến thành phố Thượng Hải học!"

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, buồn ngủ nhập nhèm.

Bây giờ Cửu Cân đang học lớp bảy ở trên trấn, ở ký túc xá, cuối tuần mới về nhà, trung học cơ sở Đường Niệm Niệm đã liên hệ cách quân đội không xa, có thể về nhà mỗi ngày, hơn nữa chất lượng dạy học bên này khẳng định tốt hơn học trong trấn.

"Tiểu Thẩm nói thế nào?"

Đương nhiên bà cụ Đường vui lòng để cháu gái đến thành phố lớn học tập, nhưng bà ấy lo lắng Thẩm Kiêu sẽ có ý kiến.

"Anh ấy nghe con hết.”

Đường Niệm Niệm lại ngáp một cái, nước mắt ầng ầng, cô vẫn nhớ bánh bột nếp lăn mè đường, không nhịn được lại nhắc tới: "Bà nội, bảo chú hai lấy cái cối giã làm bánh bột nếp lăn mè đường đi!"

Nói xong cô ngủ ngay, lời bà cụ Đường nói cô đã không nghe thấy.

"Đứa nhỏ này nói ngủ là ngủ, vẫn vô tư lự y như hồi còn bé.”

Bà cụ Đường tức giận nói một câu, vào nhà lấy thêm chăn, đắp kín người cháu gái.

"Thím, chắc không phải Niệm Niệm có rồi nhỉ?"

Thím Trương có một suy đoán to gan.

Bà cụ Đường đang muốn vào nhà, kích động suýt chút bị vấp cánh cửa ngã, bà ấy bắt lấy cánh tay Thím Trương, kéo vào phòng hỏi chuyện.

"Mấy hôm nay Niệm Niệm luôn luôn mệt rã rời, một ngày có hơn nửa ngày là đang ngủ, coi bộ là có rồi.” Nhưng thím Trương không nắm chắc cho lắm, dù sao trước kia Đường Niệm Niệm cũng lười, một ngày đã nằm nửa ngày.

"Cái này không tính, bình thường con bé đó đã vậy."

Bà cụ Đường có chút thất vọng, lý do này chưa đủ sức thuyết phục.

"Cô ấy còn thèm ăn, mỗi ngày nhắc tới đồ ăn ngon." Thím Trương lại nghĩ tới một lý do.

"Nó có ngày nào không thèm ăn?"

Bà cụ Đường trợn trắng mắt, thèm ăn từ nhỏ đến lớn, đầu chỉ nghĩ tới ăn ngon.

"Tiểu Trương, cô suy nghĩ lại một chút, còn có gì khác thường?" Bà cụ Đường chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Không có."

Thím Trương lắc đầu, phát hiện của bà ta chỉ có hai điểm này, nhưng đều bị bà cụ Đường phản bác.

Bà cụ Đường càng thất vọng hơn, bà ta còn tưởng rằng có thể làm bà cố nội rồi chứ.

"Thím, tôi cảm thấy là có rồi, trước kia Niệm Niệm không thích ăn chả giò chiên ngọt, hai ngày trước còn bảo con làm, cô ấy ăn không ít, còn có sườn xào chua ngọt và cá chiên chua ngọt, trước kia cô ấy cũng không thích ăn, trong khoảng thời gian này cứ bảo con làm, khẩu vị cũng thay đổi, không phải có rồi thì là cái gì?"

Thím Trương lại nghĩ tới lý do hợp lý khác, khẩu vị của phụ nữ có thai rất khác bình thường, rất nhiều món trước kia không thích ăn, sau khi mang thai đặc biệt thích ăn, gần đây Đường Niệm Niệm chính là như vậy.

Mắt bà cụ Đường đột nhiên sáng lên, dùng sức vỗ đùi, vui vẻ nói: "Trước kia con bé này không ăn bánh bột nếp lăn mè đường!"

"Cái này đúng, khẳng định là có rồi!"

Thím Trương cũng vỗ mạnh đùi, vui vô cùng.

"Tôi đi gọi điện thoại, bảo Mãn Ngân lấy cối giã tới đây!”

Bà cụ Đường phóng đi gọi điện thoại như gió, làm bánh bột nếp lăn mè đường mặc dù phiền phức, nhưng đây là chắt trai của bà ấy muốn ăn, có phiền phức hơn nữa phải làm.

Đường Mãn Đồng đang đi công tác ở bên ngoài, mấy người Đường Kiến Quốc và Đường Kiến Thụ đều đang đi học, Đường Thôn chỉ có Đường Mãn Ngân và Đường Mãn Kim ở đó, bà cụ Đường gọi vào điện thoại trong xưởng, hiện tại Đường Mãn Ngân là chủ nhiệm phân xưởng trong xưởng.

"Mãn Ngân, con lấy cối giã trong người ra đi, còn có lồng hấp, gạo nếp, đậu nành, trong lúc nhất thời mẹ không nhớ nổi, con đi hỏi Trân Châu, bảo nó chuẩn bị đầy đủ đồ làm bánh bột nếp lăn mè đường đi, con lái xe đưa đến!" Bà cụ Đường phân phó nói.

"Mẹ, không phải mẹ vừa mang bánh gạo qua sao? Sao lại muốn làm bánh bột nếp lăn mè đường rồi? Trong xưởng rất bận rộn, con làm gì lái được!" Đường Mãn Ngân không muốn đưa qua, ông ấy còn bận coi chừng xưởng kia mà.

"Bảo con mang qua thì mang qua gì, sao nói nhảm nhiều như vậy? Trong xưởng bận rộn hơn nữa cũng không cần con tự mình làm việc, con sắp xếp ổn thỏa công việc rồi, sau đó đi chứ có gì khó khăn đâu?”

Bà cụ Đường nổi quạu rồi, mắng con trai hai không kịp vuốt mặt.

Bà ấy không phải không có quan tâm nhà máy, trước kia bà ấy còn coi quản phân xưởng quạt đan cỏ lúa mì cơ mà, làm gì không biết Đường Mãn Ngân là lười đưa đồ.

"Con nhanh lên, ngày mai phải có, Niệm Niệm đang chờ ăn."

"Niệm niệm muốn ăn bánh bột nếp lăn mè đường? Không phải nó không thích ăn sao?"

Đường Mãn Ngân cảm thấy kỳ quái, ông ấy nhớ con bé này khi còn bé không thích ăn bánh bột nếp lăn mè đường, chỉ thích ăn bánh gạo.

"Hiện tại thích ăn không được ư? Sao con nói nhảm nhiều vậy, mau mau đưa tới!"

Bà cụ Đường không có nói chuyện nghi đã có thai, hiện tại vẫn chưa xác định, không thể để lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK