Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác gái nói chuyện dường như đã nhận ra nói sai, vội vàng che miệng lại, ngượng ngùng cười cười, vội vã rời đi.

"Nhà tôi cũng đang nấu nước!"

Mấy bác gái đang tán dóc đều tìm cớ rời đi, chỉ còn mấy bác trai ở lại, ánh mắt sâu xa, Đường Mãn Đồng thấy mà tê cả da đầu.

Sắc mặt bà cụ Đường rất khó coi, trong lời nói của những bác gái này đã để lộ ra mấy tin tức trọng yếu.

Thứ nhất, cha mẹ Kiều An Na không coi trọng lần gặp mặt này, ngay cả chút hoa quả cũng không chuẩn bị, rõ ràng không xem nhà họ ra gì.

Thứ hai, hảo cảm của một nhà Kiều An Na rất kém cỏi, hàng xóm láng giềng đều không thích nhà bọn họ, nói rõ cả gia đình này khó chung đụng.

Thứ ba, Kiều An Na không chỉ có một người chồng, hơn nữa còn là một người có vợ.

Hai điều trước bà ấy nhịn một chút coi như xong, nhưng loại đàn bà dâm loàn ngoại tình với người có vợ, bà ấy tuyệt đối không thể nhịn, nhà họ Đường tuyệt đối không thể cưới loại phụ nữ không biết xấu hổ này.

"Mẹ, chuyện đó An Na có giải thích với con, cô ấy là bị lừa, về sau biết chuyện cô ấy đã chủ động chia tay."

Đường Mãn Đồng nhỏ giọng giải thích, ngay từ đầu anh ta cũng có chút để ý, nhưng Kiều An Na đã giải thích với anh ta, còn khóc lê hoa đái vũ thế, anh ta mềm lòng, cảm thấy mình quá nhạy cảm.

"Cô ta nói cái gì con cũng tin? Mẹ coi bộ con bị bỏ bùa rồi!”

Bà cụ Đường dùng sức vả anh ta một cái, thấp giọng mắng, ở bên ngoài bà ấy chú ý mặt mũi cho con trai, về nhà sẽ xử trí.

"Mẹ, thật sự là vậy, An Na không phải loại người như vậy, ánh mắt con trai mẹ mà mẹ còn không tin sao?"

"Mắt chó của con bị bôi cứt rồi, cút sang một bên!"

Bà cụ Đường hung dữ trừng mắt nhìn, đẩy người qua một bên, nhìn là thấy phiền.

Có điều bà cụ Đường không có ý định rời đi, đã tới rồi, khẳng định phải gặp một lần, xem xem người một nhà này rốt cuộc là thế nào, chỉ có điều ấn tượng của Kiều An Na trong lòng bà cụ đã tụt dốc xuống mức điểm dưới trung bình.

Đường Niệm Niệm lạnh lùng liếc nhìn chú út nhà mình, hiện tại ấn tượng cô dành cho Kiều An Na đã không tốt đẹp gì. Cái khác không nói, có vướng mắc với một người phụ nữ có chồng, đã chứng minh nhân phẩm có vấn đề.

Có điều bây giờ cũng không thể kết luận, cũng có thể là bị dối gạt nên trở thành bồ nhí, cô cần chứng thực một chút.

"Sao anh tới trễ vậy? Biết cha mẹ em không thích nhất là người không đúng giờ mà!"

Một người phụ nữ có vẻ ngoài trong sáng, thánh thiện đi ra, nhìn thấy Đường Mãn Đồng là mở miệng phàn nàn, không thấy bà cụ Đường và Đường Niệm Niệm sau lưng.

Mặt bà cụ Đường càng đen hơn, lại hạ điểm số con dâu tương lai này thêm mười điểm.

"Hẹn là ba giờ, hiện tại mới hai giờ năm mươi lăm, sao lại không đúng giờ thế?" Đường Niệm Niệm lạnh lùng hỏi.

Cô cũng không thích người không đúng giờ, nhưng đáng ghét hơn là người nói lung tung.

Lúc này Kiều An Na mới thấy bọn họ, dường như hơi hoảng sợ, ra vẻ rất tủi hổ, còn nhìn Đường Mãn Đồng một cái, rồi mới nhỏ giọng nói: "Đồng… đồng hồ nhà tôi đã hơn ba giờ!”

"Đồng hồ nhà cô hư rồi!"

Đường Niệm Niệm không hề cho chút mặt mũi, cô đã cho Kiều An Na này âm điểm.

Cô ghét nhất chính là tác phong ra vẻ thảo mai này, nói chuyện cứ nói, làm bộ làm tịch tủi hổ là muốn làm ai chán ghét đây!

"Mãn Đồng, cô ấy là ai?"

Sắc mặt Kiều An Na cũng khó coi, lần đầu tiên gặp mặt đã không khách khí như vậy, cô ấy này là ai vậy?

"Cháu gái anh, trước kia có nhắc với em."

Đường Mãn Đồng khó xử, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm không để ý tới anh ta, dắt bà cụ Đường đi, không buồn quan tâm đ ến bọn họ.

Dù sao vụ hôn nhân này sẽ không thành công.

Mặt bà nội cô đã đen như than, chắc chắn sẽ không đồng ý, cô cũng không đồng ý.

Nếu như chú út khăng khăng muốn cưới, vậy thì đuổi cổ chú út mắt mù, não tàn ra khỏi gia môn, trong xưởng cũng không cho anh ta ở.

Mắt Kiều An Na đỏ lên, ấm ức cắn môi, không nói chuyện, chỉ nhìn Đường Mãn Đồng.

"Cháu gái anh từ nhỏ tính tình đã hơi ngang, em là trưởng bối, nhịn một chút!"

Đường Mãn Đồng nhỏ giọng dỗ dành, thật ra anh ta không có cảm thấy Niệm Niệm có vấn đề, dù sao từ khi quen thuộc cho tới nay, hôm nào Đường Niệm Niệm hoà nhã với anh ta thì anh ta cũng không quen.

"Cô ấy có thái độ gì thế, lần đầu tiên tới nhà em mà đã làm em bẽ mặt, về sau sao em sống chung với cô ấy?"

Ánh mắt Kiều An Na không thể tin. Thế mà bảo cô ấy nhịn? Chẳng lẽ hiện tại không nên giáo dục con oắt con bất kính với người lớn sao? Dựa vào cái gì bảo cô ấy nhịn?

"Niệm Niệm không có ý xấu, cô ấy đối xử với anh cũng giống em, em ở chung lâu rồi sẽ hiểu. Đi, nhanh lên lầu đi, đừng để cha mẹ chờ lâu!"

Đường Mãn Đồng ôn tồn dỗ dành, nhưng Kiều An Na vẫn chưa nguôi ngoai. Có điều cô ấy cũng sợ cha mẹ chờ quá lâu, đành phải chịu đựng trước, sau đó sẽ tính sổ sau.

Cô ấy gả đi là để hưởng phúc, không phải để bị khinh bỉ.

Đường Niệm Niệm và bà cụ Đường đứng ở cửa chính chờ bọn họ, hai người đều không sắc mặt tốt gì, trước đó còn nói bọn họ không đúng giờ, hiện tại lại lề mà lề mề, thật là tiêu chuẩn kép.

Đường Mãn Đồng dắt tay Kiều An Na đi tới, hiện tại anh ta thấy áp lực như núi, còn chưa kết hôn đã được trải nghiệm kẹp giữa “mẹ chồng nàng dâu”.

Một bên là mẹ ruột, một bên là người vợ yêu quý, hai bên đều khó dỗ dành!

Đúng, còn có một cháu gái thân thương, tổ tông này càng khó dỗ hơn nữa.

Ài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK