Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tư Lượng thêm mắm dặm muối, cáo trạng lại những chuyện xảy ra trong rừng, dù sắc mặt của ông cụ Chu không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi.

“Là đứa bé lưu lạc bên ngoài mấy năm của nhà họ Thẩm sao?”

“Chính là tên đó, nhất định anh ta ghi hận trước đây cháu dạy dỗ anh ta, nên mới dùng việc công trả thù việc riêng.” Chu Tư Lượng nghiến chặt răng, oán hận vô cùng.

Khi Thẩm Kiêu vừa trở về nhà họ Thẩm, vừa đen lại vừa gầy, còn không thích nói chuyện, cứ âm u, khiến người ta không thích nổi, nên người nhà họ Thẩm đều không thích anh.

Những đứa trẻ trong đại viện lúc đó đều do Chu Tư Lượng cầm đầu, từ nhỏ anh ta đã như bá vương, nên đương nhiên tóm lấy Thẩm Kiêu bắt nạt.

Bọn họ đông người thế mạnh, cho dù Thẩm Kiêu có biết đánh nhau, cũng không đánh lại một đám người, thường xuyên bị bọn Chu Tư Lượng đánh tới mức mặt mũi bầm dập, lúc đầu Chu Tư Lượng còn sợ nhà họ Thẩm gây rắc rối, nhưng nhà họ Thẩm không có bất kỳ động tĩnh nào, anh ta cũng ngày càng to gan, càng bắt nạt quá đáng hơn.

Chỉ là sau này Thẩm Kiêu cao hơn, đánh nhau lợi hại hơn, bọn họ không chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị đánh.

Sau đó vào quân đội, dù Chu Tư Lượng lớn hơn hai tuổi nhưng luôn bị Thẩm Kiêu đàn áp, anh ta không phục, cũng dần oán hận Thẩm Kiêu hơn.

Sau khi ông cụ Chu rời khỏi bệnh viện, đã gọi điện tới quân khu Thượng Hải, người nhận điện thoại là Minh Chấn Hưng.

"Thưa lão thủ trưởng, tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, nói một câu khó nghe đi, nếu đổi thành người bình thường chắc chắn không cứu nổi Tư Lượng, chỉ có người như Thẩm Kiêu mới cứu được Tư Lượng khỏi cửa tử!"

Minh Chấn Hưng không rõ tình hình khi ấy, nhưng ông ấy cảm thấy nhà họ Chu thật sự hơi quá đáng, Tiểu Thẩm bất chấp cả mạng sống chạy đi cứu người, không nói đến các vấn đề râu ria khác, nói chung đã cứu được người rồi, chung quy người ta vẫn có ơn với mình mà lại làm vậy?

Thật sự có chút vong ân bội nghĩa!

Nhưng ông không dám nói thẳng ra, địa vị của nhà họ Chu không tầm thường, ông không dám đắc tội nhà này.

"Tư Lượng giờ biến thành kẻ tàn tật rồi!" Ông cụ nhà họ Chu trầm giọng.

Lão tin tưởng cháu trai của mình, lúc đó chắc chắn Thẩm Kiêu có cách tốt hơn, nhưng anh lại chọn cách bất lợi nhất cho cháu lão.

Lão phải trả thù cho đứa cháu trai của mình!

"Lão thủ trưởng, y học bây giờ rất phát triển, Tư Lượng có thể đứng dậy mà, xin ngài đừng bi quan quá!"

Minh Chấn Hưng vội vàng an ủi, nhưng trong lòng lại thầm than phiền:

"Ban đầu đi cứu có dặn phải đảm bảo cho cháu lão còn đủ chân đủ tay đâu, giờ cứu được người rồi lại quay sang bắt bẻ thế đấy, nghe cái giọng này là đang trách Thẩm Kiêu nhà tôi chắc?"

"Thẩm Kiêu có bị thương không?" Ông cụ Chu lại hỏi.

Minh Chấn Hưng giật mình, vội vàng nói: "Thằng nhóc này cũng bị thương mấy chỗ, lúc đó nguy hiểm trùng trùng, sao lại không xây xát gì cho được, nhưng may nó được trời thương cho số sống lâu, lại còn không sợ đau, cho dù có bị thương nặng đến mấy cũng không thích đến bệnh viện, toàn tự bôi thuốc tự trị, nghỉ ngơi vài ngày là kêu khỏi rồi.”

Thực tế thì Thẩm Kiêu còn chẳng mất sợi tóc nào, máu dính trên người anh là của Chu Tư Lượng, nhưng Minh Chấn Hưng biết nếu ông ấy nói thật thì nhà họ Chu vốn đang có ác cảm sẽ nghĩ nhiều hơn.

"Chàng trai Thẩm Kiêu này khá lắm, Tiểu Minh, hay là cho cậu ấy lên thủ đô?"

Ông cụ Chu khen ngợi mấy câu, rồi đột ngột đưa ra yêu cầu.

"Thủ trưởng đừng khen nó nữa, thằng nhóc này tính nóng như lửa, đánh đấm cũng chưa đâu vào đâu, tôi không dám thả nó ra để nó đi gây họa cho các quân khu khác đâu, cứ để thằng bé làm bậy làm bạ ở chỗ tôi đi, đợi khi nào tôi rèn luyện nó tử tế rồi sẽ tống nó đến chỗ thủ trưởng!"

Minh Chấn Hưng vui vẻ tiếp lời, nhưng tuyệt nhiên không đồng ý với lời mời của đối phương.

Đùa chắc, Thẩm Kiêu là cục cưng của ông ấy, kể cả có Ngọc Hoàng Đại Đế xuống đòi người ông đây cũng cóc đưa!

Cái đám nhà họ Chu muốn bắt Thẩm Kiêu đi thủ đô chứng tỏ một điều bọn họ đã không vừa mắt Thẩm Kiêu rồi, phép vua thua lệ làng, Thẩm Kiêu lại là đứa không chịu uốn mình cong gối, nó mà đến địa bàn của nhà họ Chu thì kiểu gì cũng chịu thiệt.

Ông ấy còn cần Thẩm Kiêu làm mình mát mặt mát mày kia, không thể đưa thằng nhóc này vào miệng hổ như thế được!

"Chấn Hưng, cậu đối xử tốt với cậu trai đó nhỉ!"

Ông cụ Chu cười mỉa, nhưng nụ cười trên môi chứ không ở trong lòng, ông ta không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ lại không nghe ra Minh Chấn Hưng đang nói đỡ cho Thẩm Kiêu hay sao.

"Ngài thủ trưởng, ngày xưa ngài luôn dặn dò chúng tôi phải yêu thương binh lính của mình như con ruột đó thôi, tôi luôn luôn ghi nhớ lời dạy của thủ trưởng.”

Minh Chấn Hưng đáp trả, câu nói này có ba phần đùa giỡn, ba phần tâng bốc, ba phần móc mỉa, còn có một phần là giả ngu.

Ông từng là quân nhân dưới trướng lão Chu một thời gian, nhưng vì không ở đó lâu cho nên tình cảm không sâu đậm.

Ông cụ Chu cười cười, biết Minh Chấn Hưng sẽ không thỏa hiệp liền đổi chủ đề, tán gẫu vài câu rồi cúp máy.

Minh Chấn Hưng lau mồ hôi lạnh trên trán, tự nhủ: "Mụ nội nhà nó chứ, mấy cái trò đấu trí đấu mưu này mệt thật đấy, ông đây thà nhảy ra chiến trường đánh nhau còn hơn!"

"Tiểu Trương, gọi thằng ranh chết giẫm Thẩm Kiêu kia tới đây!"

Minh Chấn Hưng hét lên với bên ngoài, cậu lính trực bên ngoài Tiểu Trương lập tức chạy đi gọi người.

Một tiếng sau, Thẩm Kiêu đến.

Anh mặc quân phục thẳng thớm, nét đẹp trai sắc lạnh đã thu hút trái tim của vô số nữ binh trên đường.

"Khi nào tôi mới nhận được tiền thưởng?"

Thẩm Kiêu vừa bước vào đã hỏi ngay.

Anh về đội đã hai ngày rồi mà một nghìn đồng kia vẫn chưa đến tay.

Minh Chấn Hưng tức điên, nghiến răng kèn kẹt mắng: "Cậu đi cứu Chu Tư Lượng chỉ vì tiền thôi à?"

"Đúng."

Thẩm Kiêu nói thật, anh và Chu Tư Lượng đâu phải anh em tốt của nhau.

Minh Chấn Hưng tức đến nỗi ngứa cả răng, nhưng ông chẳng làm gì được cái thằng ranh này, ai bảo nó là đứa giỏi nhất chứ!

Đặt Thẩm Kiêu ở quân khu nào anh cũng trở thành báu vật của quân khu đó, nhưng không có Thẩm Kiêu ở quân khu Thượng Hải thì ông ấy sẽ không ngẩng mặt lên với đời được!

"Vừa nãy ông cụ bên nhà họ Chu gọi điện thoại nói Chu Tư Lượng biến thành kẻ tàn tật rồi."

"Ừ.”

Thẩm Kiêu bình tĩnh không gợn sóng, tàn thì tàn thôi, ít nhiều vẫn còn sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK