Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Kiêu gật đầu: “Anh biết rồi.”

Anh biết hai nhà kia ước gì anh có thể chết đi, chỉ có cậu nhỏ đáng tin cậy, mỗi lần thực thi nhiệm vụ, anh đều rất thận trọng, cũng không đưa lưng cho người ngoài.

Hơn nữa anh hầu như luôn làm nhiệm vụ một mình, rất ít khi hợp tác với người khác, bởi vì anh không tin tưởng bất cứ ai.

Đường Niệm Niệm càng tiếc nuối, nếu không gian cho phép Thẩm Kiêu tiến vào tùy ý, anh lại có thêm một tầng phòng hộ.

Cô phải nghiên cứu thật kỹ, xem làm sao mới có thể để Thẩm Kiêu dùng chung không gian, nhất định sẽ có cách.

Hiện tại chỉ có thể cho Thẩm Kiêu thêm một ít nước linh tuyền, nuôi dưỡng cơ thể anh, lỡ như bị thương, nước linh tuyền cũng có thể cho anh thêm một phần sức sống.

Hai người đi tuần tra một vòng trong không gian, nhìn đồng ruộng xanh tươi, tâm trạng vô cùng tốt.

Buổi tối, họ vẫn trở về nhà khách để ngủ, cả đêm không về, sẽ bị người khác bàn tán.

Hai ngày tiếp theo, Thẩm Kiêu gần như đều lao động trong không gian, Đường Niệm Niệm cũng ở cùng với anh, hai người lái đủ loại máy móc nông nghiệp, trồng trọt gần như hết phần diện tích đất đen còn lại, chỉ còn thừa khoảng một ngàn mẫu, để dành trồng các loại cây khác.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, qua ngày mai là Thẩm Kiêu phải về đơn vị.

Anh đến chỗ cảnh sát hỏi thăm kết quả thẩm vấn kẻ giết người hàng loạt, Ngụy Chương Trình nói đã kết án rồi.

Đường Niệm Niệm cũng đi theo, cô cũng muốn biết vì sao tên bi3n thái kia lại giết hại nhiều phụ nữ vô tội như vậy, còn điên cuồng mất hết nhân tính mà làm nhục thi thể.

“Nghi phạm họ Hà, tên là Pháp Thắng, 42 tuổi, bị bại liệt từ khi còn nhỏ, vóc dáng thấp bé, tay chân có chút dị tật, không được cha mẹ và anh chị em yêu quý, từ nhỏ đã bữa đói bữa no, sau khi lớn lên ông ta được sắp xếp đến làm ở trung tâm vệ sinh, biểu hiện rất tốt, thậm chí từng được khen là công nhân gương mẫu.”

Ngụy Chương Trình nói ngắn gọn về quá khứ của hung thủ, Hà Pháp Thắng trước năm 35 tuổi là một người lương thiện, hàng xóm đồng nghiệp đều có ấn tượng tốt về ông ta, còn cảm thấy Hà Pháp Thắng là một người thành thật đáng thương.

“Vào năm 35 tuổi, Hà Pháp Thắng được mai mối cưới một cô góa phụ trẻ xinh đẹp, người phụ nữ này nhỏ hơn ông ta mười hai tuổi, dáng người thon thả, thích trang điểm, chuyện cô ta thích nhất là đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, Hà Pháp Thắng đối xử rất tốt với người góa phụ này, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, làm hết việc nhà, nộp tiền lương, cho dù góa phụ có lấy tiền ông ta tiêu xài làm đẹp, ông ta cũng không một câu oán hận, đồng nghiệp và hàng xóm đều khuyên ông ta đừng ngu ngốc như thế, nhưng ông ta nói gả cho ông ta là vợ ông ta thiệt thòi, ông ta muốn đối xử tốt với vợ mình gấp đôi như thế.”

Ngụy Chương Trình thở dài, cảm thán: “Người đời đều nói kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách, nếu để tôi nói, người đáng trách ắt cũng có chỗ đáng thương, Hà Pháp Thắng cưới phải một người phụ nữ như vậy, đúng là xui xẻo tám đời.”

“Góa phụ này lấy tiền của ông ta nuôi trai trẻ, đội nón xanh cho ông ta sao?” Đường Niệm Niệm lạnh lùng nói.

Vụ án đã được sáng tỏ, Hà Pháp Thắng trước đây trong mắt mọi người đều là một người thành thật, hiện tại lại là kẻ sát nhân tàn nhẫn bi3n thái, hiển nhiên đã chịu k1ch thích rất rất lớn, bộc phá những yếu tố bi3n thái ẩn sâu trong con người ông ta.

Những người phụ nữ bị hại đều đeo khăn quàng màu đỏ, dáng người thon thả, trẻ tuổi xinh đẹp, rất giống với vợ của Hà Pháp Thắng, hiển nhiên ông ta đã bị đội nón xanh nên mới hung tính quá độ như vậy.

Ánh mắt Ngụy Chương Trình tán thưởng, gật đầu nói: “Không sai, người góa phụ này đối xử rất tệ với Hà Pháp Thắng, từ sáng đến tối không bao giờ có sắc mặt tốt, còn lấy tiền của ông ta đi nuôi trai trẻ, cuối cùng có thai, đứa trẻ là con của trai trẻ kia, lúc đó Hà Pháp Thắng biết được vợ mình phản bội, bởi vì ông ta đã sớm biết mình không thể có con.”

“Ông ta giết người góa phụ và trai trẻ kia sao?” Đường Niệm Niệm hỏi.

“Đúng vậy, góa phụ và trai trẻ kia là nạn nhân đầu tiên của ông ta, nhưng lúc đó không có ai biết cả, mọi người đều cho rằng góa phụ và trai trẻ đã dắt nhau bỏ trốn, hàng xóm còn vô cùng thương cảm cho Hà Pháp Thắng, sau đó Hà Pháp Thắng càng trở nên trầm trọng hơn, liên tiếp g iết chết chín người phụ nữ vô tội, đều quấn khăn màu đỏ, dáng người thon thả, trẻ tuổi xinh đẹp.”

Mặt mày Ngụy Chương Trình giận dữ, Hà Pháp Thắng vừa là người bị hại, vừa là hung thủ, chín nạn nhân kia vô tội nhường nào, lúc còn sống bị hãm hiếp, tới khi chết còn bị cắt mất bộ phận sinh dục, ngay cả anh ta là một cảnh sát hình sự lâu năm cũng không thể nhìn nổi, thật sự quá đáng giận.

“Hà Pháp Thắng có bị kết án tử hình không? Ông ta không có nói mình là bệnh nhân tâm thần đó chứ?”

Đường Niệm Niệm có hơi lo lắng, nếu Hà Pháp Thắng thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, cô không ngại thay trời hành đạo.

Không cần thiết phải lãng phí tài nguyên của trái đất với loại cặn bã này.

“Hung thủ phạm tội ác tày trời như vậy, nhất định phải kết án tử hình, ông ta gây án lúc còn tỉnh táo.”

Ngụy Chương Trình cười lạnh, loại khốn nạn này phải bị bắn chết, nếu để ông ta sống, như vậy không phải đang có lỗi với chín người phụ nữ đã chết oan sao?

Đường Niệm Niệm yên tâm, vẫn là bây giờ tốt, không giống sau này, động một chút là bệnh tâm thần, có giết bao nhiêu người đi chăng nữa, chỉ cần một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần là có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Bệnh tâm thần đã trở thành kim bài miễn tử cho những người đó!

Ngụy Chương Trình đánh giá hai người họ, ánh mắt hứng thú, trêu chọc: “Khi nào hai người làm rượu mừng?”

Nhìn mức độ thân thiết này, hiển nhiên đã xác nhận quan hệ, tốc độ này không hổ là Thẩm Kiêu.

“Niệm Niệm chưa đủ tuổi, sang năm mới mười tám.” Thẩm Kiêu nói.

“Nếu hai người làm rượu mừng ở Chư Thành, tôi nhất định sẽ tới uống rượu mừng.” Ngụy Chương Trình cười nói.

“Sẽ làm ở Chư Thành.”

Thẩm Kiêu hoàn toàn không nghĩ tới việc làm tiệc ở Bắc Kinh, những năm anh sống ở Bắc Kinh, chỉ có lục đục với thập tử nhất sinh, không có một ký ức nào tốt đẹp, hơn nữa cậu nhỏ cũng đang làm việc ở Thượng Hải, không cần phải trở về Bắc Kinh.

“Vậy tôi chắc chắn sẽ uống rượu mừng rồi.”

Ngụy Chương Trình cũng mừng thay anh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xác định mối quan hệ, vốn dĩ anh ta còn lo lắng nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh sẽ coi thường thân phận nông dân của Đường Niệm Niệm, nhưng nhìn thái độ của Thẩm Kiêu, hiển nhiên không quan tâm đ ến nhà họ Thẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK