Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Kiêu đi tìm đại đội trưởng, gọi điện thoại cho quân trưởng Minh, báo cáo sơ qua kết quả điều tra.

"Vậy Tề Quốc Hoa kiểm tra sức khoẻ lừa gạt qua cửa? Loại người phẩm hạnh không đoan chính này làm sao lại ở trong bộ đội được hai năm? Lão Cao càng ngày càng tệ!"

Trong loa truyền ra tiếng gào rống của quân trưởng Minh Chấn Hưng, lão Cao mà ông ấy mắng chính là vị lãnh đạo đã đánh giá cao Tề Quốc Hoa, người gọi điện thoại dặn ông ấy phái người điều tra Đường Niệm Niệm cũng là chiến hữu cũ của ông ấy.

"Bạn học cấp ba của Tề Quốc Hoa đều nói, anh ta rất biết nịnh nọt!" Thẩm Kiêu thản nhiên nói.

Minh Chấn Hưng ở đầu dây bên kia mặt trầm như nước, lão Cao vẫn luôn thích nghe lời hay, tai cực kỳ mềm, ở nhà được vợ tâng bốc, ra ngoài được thuộc hạ vuốt mông ngựa, tuổi tác càng lớn đầu óc càng hồ đồ.

"Cậu làm xong chuyện thì trở về, bên này có một nhiệm vụ cần cậu thi hành!" Minh Chấn Hưng trầm giọng nói.

Chính là nhiệm vụ bị Thẩm Kiêu cự tuyệt lần trước, vì đi Chư Thành điều tra hung thủ vụ án liên hoàn nên tiểu tử này hiếm khi đưa yêu cầu, ông ấy liền đồng ý, phía trên đổi sang phái những người khác đi, kết quả vây ở trong rừng rậm, hiện tại hoàn toàn không có tin tức.

Người bị vây là Chu Tư Lượng nhà họ Chu, nhà họ Chu gần đây tình thế mạnh mẽ, đến nhà họ Thẩm cũng không bằng, Chu Tư Lượng này thân thủ cũng không tệ lắm, chính là quá cuồng ngạo, đâu đâu cũng muốn tranh cao thấp với Thẩm Kiêu.

Người trẻ tuổi háo thắng là chuyện rất bình thường, Minh Chấn Hưng cũng không quá để ý, thậm chí có đôi khi sẽ còn cổ vũ binh lính dưới tay tranh cao thấp, chỉ là không nghĩ tới nhiệm vụ lần này lại gian nan hơn dự đoán một chút. Chu Tư Lượng cùng chiến hữu hiện tại bị vây ở trong rừng rậm biên cảnh, bị kẻ địch vây quanh, không rõ sống chết, nhà họ Chu bên kia ầm ĩ không ngớt, bên trên gọi điện tới vô số lần, khiến cho Minh Chấn Hưng phiền phức vô cùng.

Mà lại nhà họ Chu còn đề nghị để Thẩm Kiêu vào trong rừng cứu người, Minh Chấn Hưng từ chối.

Thẩm Kiêu là đại bảo bối ông ấy, ông ấy không nỡ phái đi.

Nhưng nhà họ Chu lại bỏ qua ông ấy, thương lượng với phía trên, ông ấy có thể từ chối nhà họ Chu, lại không cách nào từ chối cấp trên, đành phải gọi điện thoại cho Thẩm Kiêu, trong lòng lại có ý kiến với nhà họ Chu.

"Hiện tại tôi đang nghỉ phép."

Thẩm Kiêu không đồng ý, anh còn muốn ở bên Niệm Niệm nữa.

"Phía trên chỉ định cậu đi, chính là nhiệm vụ biên cảnh lần trước, cậu không có đi, Chu Tư Lượng mang theo người đi, kết quả bị vây ở trong rừng rậm, không rõ sống chết." Minh Chấn Hưng ôn tồn giải thích.

Thẩm Kiêu là tâm can bảo bối của ông ấy, địa vị trong lòng ông ấy còn quan trọng hơn cả con trai, nhất định phải giải thích rõ ràng, không thể để cho Thẩm Kiêu trách ông ấy được.

"Nhà họ Chu vượt cấp!"

Giọng điệu của Thẩm Kiêu rất lạnh, anh không thích nhà họ Chu, cũng không thích Chu Tư Lượng.

Cùng Chu Tư Lượng càng không có tình huynh đệ chiến hữu.

Anh biết quân trưởng chắc chắn sẽ không phái anh thi hành nhiệm vụ này, đó chính là nhà họ Chu thông qua phía trên gây áp lực xuống dưới.

"Tiểu Thẩm, cậu qua bên đó xem thử, đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, tôi sẽ nói chuyện với quân đội Tây Nam, phái người phối hợp với cậu, nếu có nguy hiểm liền rút lui, sau đó lại phái người khác."

Minh Chấn Hưng móc tim móc phổi nói những lời này, mặc dù ông ấy không đối phó được nhà họ Chu, nhưng ông ấy có thể giở trò.

Chu Tư Lượng nhà mấy người là bảo bối, Thẩm Kiêu nhà ông ấy cũng là bảo bối, bảo bối nhà ai thì nhà đó đau lòng, dù sao người ông ấy cũng đã phái đi, nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không ông ấy cũng không thể đảm bảo được.

"Chú Minh, chú phải nỗ lực!"

Giọng điệu của Thẩm Kiêu rất ghét bỏ, cũng không gọi quân trưởng.

"Vâng vâng vâng, là chú không tốt, chú nhất định sẽ cố gắng!"

Minh Chấn Hưng mặt mũi tràn đầy xấu hổ, đầu cũng không ngẩng lên được, đúng là ông ấy không đủ cố gắng, mới có thể bị nhà họ Chu vượt mặt, không bảo vệ được bảo bối nhà mình.

"Hai ngày nữa!"

Thẩm Kiêu đồng ý, nhưng phải hai ngày sau, dù sao Chu Tư Lượng ở trong rừng rậm, trong thời gian ngắn không chết được.

Cho dù chết cũng không có gì, không có liên quan gì đến anh.

"Được, chú cứ nói cháu đang thi hành những nhiệm vụ khác, cháu và tiểu thanh mai của cháu thế nào rồi?"

Minh Chấn Hưng nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần tổ tông này đồng ý thì dễ làm.

Ông ấy hiểu rất rõ tính tình và bản lĩnh của Thẩm Kiêu, gần như không có chuyện nào mà anh không làm được, thân thủ kia còn nhanh nhẹn hơn sói, không nói khoa trương chút nào, Thẩm Kiêu nhà ông ấy tuyệt đối là thủ lĩnh của quân khu cả nước, không ai hơn được.

Hơn nữa Thẩm Kiêu chỉ cần đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.

Về phần hai ngày sau Chu Tư Lượng còn có thể còn sống hay không, Minh Chấn Hưng cũng không thèm để ý, nhiệm vụ lần này là Chu Tư Lượng chủ động yêu cầu.

Hơn nữa thân là chiến sĩ, có thể chết ở sa trường là vinh quang, phủ thêm quân trang, sinh mệnh liền không thuộc về bản thân nữa mà là của quốc gia và nhân dân!

"Cúp đây!"

Thẩm Kiêu lười làm quân trưởng Bát Quái hài lòng, không chút nể nang nào mà cúp điện thoại.

Trong loa truyền ra tiếng tút tút vô tình, Minh Chấn Hưng đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức cười mắng: "Thằng ranh con cúp điện thoại của ông đây, chờ kết hôn ông đây giảm phân nửa hồng bao cho biết!"

Tính xấu của thằng ranh con này người bình thường chịu không được, cô gái tên Đường Niệm Niệm kia khẳng định tính tình rất dịu dàng, Minh Chấn Hưng hết sức tò mò về Đường Niệm Niệm.

Ông ấy gọi điện thoại cho lãnh đạo, "Thẩm Kiêu đã đồng ý rồi, nhưng phải hai ngày sau, bây giờ cậu ấy còn đang chấp hành nhiệm vụ, không thể phân thân."

Lãnh đạo cũng không hỏi nhiều, chỉ cần đồng ý là tốt rồi, có thể ăn nói với nhà họ Chu.

Thẩm Kiêu ở ủy ban thôn gọi điện thoại, đại đội trưởng luôn ở cạnh bên, hơn nữa toàn bộ quá trình đều rụt người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Bởi vì hơi lạnh trên người Thẩm Kiêu khiến người cảm thấy lạnh lẽo, đại đội trưởng không dám tới gần, đồng chí Thẩm này sát khí quá nặng rồi, còn nặng hơn bác hai của ông ấy (Đường Thanh Sơn), bác hai của ông ấy là người từng giết mấy tên quỷ tử.

"Bác ba!"

Thẩm Kiêu đột nhiên kêu một tiếng, khiến đại đội trưởng có chút luống cuống, gọi ông ấy làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK