Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Kiêu thật trượng nghĩa, về sau có chuyện gì cứ lên tiếng."

Nghiêm Thiên Kiệt vui vẻ ra mặt, lý tưởng của anh ấy vốn là làm phi công, nhưng anh ấy kiểm tra sức khoẻ không khả quan, chỉ có thể vào lục quân, chỉ có thể lái trực thăng đỡ thèm thôi.

Có giải thích của Thẩm Kiêu, sự thần bí của người thần bí đã phai nhạt rất nhiều, có lẽ thật sự chỉ là một cao nhân dân gian nhỉ?

Sáng hôm sau, Đường Niệm Niệm đi từ ra không gian, dạo một vòng trong núi rồi mới ra khỏi núi, đi tìm Nghê Quân Lan.

Bọn Vu Quang Viễn đã rút lui khỏi khu vực có địa thế cao, đã liên hệ xong xuôi với doanh trại khác.

Anh ấy và Nghê Quân Lan gặp mặt ở điểm điều trị dưới chân núi. Lúc nhìn thấy Nghê Quân Lan, Vu Quang Viễn mãi hồi lâu vẫn không kịp phản ứng, thậm chí anh ấy cho là mình đã c.h.ế.t thật rồi, từ hôm qua đến bây giờ chỉ là ảo giác.

Mãi đến khi Nghê Quân Lan nhào tới, ôm anh ấy khóc lớn, lúc này anh ấy mới từ từ hoàn hồn. Nước mắt mặn, tiếng khóc kinh thiên động địa như vậy, chấn động tới mức màng nhĩ anh ấy đau, hẳn là thật, không phải ảo giác.

Lúc Đường Niệm Niệm chạy đến, Vu Quang Viễn còn đang dạy dỗ, Nghê Quân Lan ngoan ngoãn nghe anh ấy dạy dỗ, không dám cãi một chữ.

"Nhanh mồm nhanh miệng của cô đâu? Sao không phản bác lại?"

Đường Niệm Niệm rất khinh bỉ, nói chuyện với cô thì như ăn thuốc nổ, nói một câu trả lại một câu, nói chuyện với người yêu thì dịu nhẹ như con cừu nhỏ, thật là không có tiền đồ.

"Cô trở về rồi? Không sao chứ?"

Nghê Quân Lan ngạc nhiên nhào tới, một ngày một đêm không thấy được người đâu, cô ta đã sốt ruột sốt gan, sợ Đường Niệm Niệm c.h.ế.t rồi.

"Tôi rất khỏe, cô thấy được tình lang rồi, nên trở về!"

Đường Niệm Niệm tránh đi cú vồ của cô gái này, chuyện bên này đã xong xuôi, cô cần về thành phố Thượng Hải hưởng phúc.

Vào lúc cô xuất hiện ánh mắt Vu Quang Viễn đã trở nên như có điều suy ngẫm. Anh ấy hỏi tầm khoảng thời gian Nghê Quân Lan tới đây, đúng chính với thời gian người thần bí kia xuất hiện, hơn nữa thân hình Đường Niệm Niệm rất giống thân hình người thần bí.

Mặc dù Nghê Quân Lan c.h.ế.t sống không chịu nói bọn họ là làm sao tới, nhưng trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tới đây, chỉ có thể là đi trực thăng.

Đường Niệm Niệm này có thể chế tạo trực thăng, đương nhiên cũng có thể chế tạo số lượng lớn vũ khí, trực giác của anh ấy cho anh ấy biết người thần bí kia chính là Đường Niệm Niệm.

"Quân Lan, em với cô Đường trở về đi, nghe lời!"

Sau đó Vu Quang Viễn vươn tay về phía Đường Niệm Niệm, trịnh trọng nói: "Cám ơn cô, đồng chí Đường!"

"Đừng khách khí!"

Đường Niệm Niệm bắt tay với anh ấy, hai người trao đổi một ánh mắt, đều không nói gì.

Có một số việc trong lòng biết là đủ, không cần phải nói ra.

Mặc dù Nghê Quân Lan không nỡ, nhưng cô ta biết mình ở lại không giúp được bất cứ chuyện này, nhìn thấy Vu Quang Viễn bình an là cô ta đã an tâm.

"Bây giờ đi thôi, một hồi lãnh đạo sẽ đi qua!" Vu Quang Viễn nhắc nhở.

Trước đó ở trong điện thoại lãnh đạo đã hỏi anh ấy không ít chuyện về người thần bí, anh ấy chọn nói chút chút, một hồi nếu lãnh đạo sang đây nhìn thấy Đường Niệm Niệm, có thể sẽ có phiền phức.

"Đi!"

Đường Niệm Niệm dắt Nghê Quân Lan đi, cô không muốn có liên quan đến lãnh đạo.

"Quang Viễn, anh chú ý dưỡng thương, chờ vết thương anh lành chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em chờ anh đó!”

Nghê Quân Lan rời đi trong lưu luyến, mặc dù Vu Quang Viễn đã bị phá tướng, nhưng trong lòng cô ta, Vu Quang Viễn trên mặt có vết sẹo càng tuấn tú, cô ta nhất định phải gả cho người đàn ông anh hùng thế này.

Các cô vừa đi được mười phút, những lãnh đạo đã đến, Vu Quang Viễn hời hợt nói chuyện vợ sắp cưới và bạn tới, lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

Ban đêm, Đường Niệm Niệm và Nghê Quân Lan về tới thành phố Thượng Hải, trực thăng vẫn đỗ ở trong nhà, cô lái xe trở về thành phố, đưa Nghê Quân Lan về nhà trước, sau đó về quân khu.

Thím Trương cũng không biết cô đã đi tiền tuyến, cũng không hỏi cô đi đâu, chỉ nấu một bát mì trứng gà thơm ngào ngạt, Đường Niệm Niệm ăn xong, tắm rửa rồi đi ngủ.

Lại qua nửa tháng, Thẩm Kiêu sắp trở về rồi, sư đoàn anh dìu dắt cũng sắp trở về nghỉ ngơi hồi sức.

Lần này anh đánh tông tag trận mấy trận, biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi anh trở về sẽ thăng chức.

Vu Quang Viễn cũng quay về rồi, anh ấy trở về dưỡng thương, tổn thương trên mặt đã để lại vết sẹo, tương đối nghiêm trọng là mảnh đạn trên đùi, tổn thương tới thần kinh, phải vào bệnh viện quân khu thành phố Thượng Hải phẫu thuật.

Trong chiến dịch lần này biểu hiện của anh ấy cũng rất xuất sắc, hẳn là cũng sẽ được thăng chức.

Cùng Thẩm Kiêu trở về, còn có một chàng trai tên Nghiêm Thiên Kiệt, là anh họ bên nội của Nghiêm Trung Kiệt, hai anh em này rất giống nhau, đều là tính tình nói ngọt để giải quyết mọi chuyện. Vào cửa chưa tới nửa tiếng đã dỗ ngọt thím Trương tới mặt mày hớn hở, đồng ý làm đồ ăn cho anh ấy.

"Trung Kiệt nhà tôi đâu? Sao không ở nhà?"

Nghiêm Thiên Kiệt qua kế bên tìm em họ chơi, kết quả không có ai.

"Về nhà mẹ đẻ của vợ tôi chơi rồi." Thẩm Kiêu trả lời.

Nghỉ hè năm ngoái Nghiêm Trung Kiệt đến Đường Thôn chơi một chuyến, cậu ấy dựa vào cái miệng ngọt của cậu ấy, lăn lộn ở Đường Thôn vô cùng tốt, chỉ cần há miệng thì có thể ăn khắp Đường Thôn, còn dỗ dành bà cụ Đường và Hoàng Chiêu Đệ làm đồ ăn ngon mỗi ngày, mỹ mãn đến mức cậu ấy vui đến quên cả trời đất. Cho nên năm nay vừa được nghỉ hè, cậu ấy liền thu dọn khăn dói chạy đi, mỗi ngày quậy khắp núi đồi với bọn nhỏ trong thôn, Bách Tuế, Phúc Bảo cũng đi theo chơi quên lối về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK