Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc bây giờ trong nước có rất ít người có ý thức như vậy, bán đồ cho người phương Tây đều ra giá rất thấp, lãng phí những đồ tốt.

Đôi mắt của Thượng Quan Tĩnh trợn tròn nhìn vào mắt Đường Niệm Niệm, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.

18 tuổi cô ấy đã bắt đầu làm việc, tiếp xúc với ngoại thương ở bên ngoài đã mười năm, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người trong nước tự tin như vậy, thậm chí cô ấy còn cảm thấy Đường Niệm Niệm có chút tự tin thái quá.

Dù những hàng mỹ nghệ này quả thật rất tinh xảo, nhưng giá không đắt đến mức như vậy, Thượng Quan Tĩnh không nhịn được hướng mắt nhìn Carl, càng nhìn càng cảm thấy ông ta có chút ngốc.

Nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không nói ra, vì kiếm tiền ngoại tệ cho quốc gia nên phải càng nhiều càng tốt.

Đường Niệm Niệm nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, hỏi: “Đồng chí Thượng Quan, cô từng qua nước ngoài chưa?”

“Chưa.”

Thượng Quan Tĩnh lắc đầu.

“Nếu cô có cơ hội thì nên đi xem chút, rồi sẽ hiểu mức giá này của tôi đã rất rẻ rồi, tôi không khoác lác, nếu ngài Carl đem tháp ngọc trai này qua nước ngoài, giá cả chắc chắn sẽ tăng lên ít nhất gấp ba lần, hơn nữa cũng không cần lo sẽ không bán được.”

Đường Niệm Niệm cầm lấy một tháp ngọc trai làm ví dụ, ánh mắt của Thượng Quan Tĩnh có chút nghi ngờ, bán được giá cao đến vậy sao?

Hơn nữa tại sao cô gái này lại biết giá thị trường ở nước ngoài chứ?

Thượng Quan Tĩnh cũng không hỏi sâu thêm, chuyện này quá nhạy cảm, cô ấy sợ sẽ mang lại tai họa cho Đường Niệm Niệm.

Carl và Đường Niệm Niệm đôi bên cũng nhất trí với nhau, vô cùng vui vẻ ký hợp đồng, Carl bày tỏ sẽ nhanh chóng chuyển một trăm nghìn đồng tiền đặt hàng vào tài khoản của nhà máy thủ công mỹ nghệ Mỹ Lệ.

“Ngài Carl, hợp tác vui vẻ!”

Đường Niệm Niệm tạm biệt những người này, cô vội vàng muốn quay về Đường Thôn, sắp xếp nhiệm vụ sản xuất, sau này nhất định phải tăng ca làm thêm việc rồi.

May là đã hoàn thành công việc thu hoạch và trồng trọt, hiện tại đang là thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ, nam nữ già trẻ trong thôn đều làm việc được.

“Hợp tác vui vẻ, cô Đường, tôi mạo muội đề xuất, muốn tới tham quan nhà máy, có được không?” Carl thật sự muốn mở mang kiến thức về quá trình sản xuất đồ thủ công một lần, chủ yếu là muốn chụp vài tấm để tuyên truyền, sau khi về nước sẽ bán đắt hơn được một chút.

“Tất nhiên là được, ngài Carl cứ quyết định thời gian rồi thông báo sớm cho tôi là được.”

Đường Niệm Niệm luôn miệng đồng ý.

“Khoảng một tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô Đường.” Carl cười nói.

“Được!”

Đường Niệm Niệm bắt tay tạm biệt với bọn họ, sau đó cầm hợp đồng rời khỏi khách sạn Cẩm Giang, Thượng Quan Tĩnh và cô đi cùng nhau.

“Cảm ơn đồng chí Thượng Quan, có muốn cùng ăn một bữa cơm nhỏ không?”

Đường Niệm Niệm rất tán thưởng Thượng Quan Tĩnh, dù ở chung không hòa hợp lắm, nhưng cô ấy rất có trách nhiệm, năng lực chuyên môn cũng rất mạnh, cô thích làm việc với những người nghiêm túc như này.

“Không được, tôi còn phải trở về báo cáo, sau này có cơ hội thì cùng ăn sau nhé.”

Thượng Quan Tĩnh cười từ chối, nhưng cô ấy có ấn tượng không tệ với Đường Niệm Niệm, hơn nữa với trực giác của cô ấy, sau này cô ấy và cô gái họ Đường này sẽ còn có cơ hội gặp lại nhau.

“Cô sẽ tới hội quảng giao chứ?” Đường Niệm Niệm hỏi, Thượng Quan Tĩnh khẽ gật đầu, cô cười nói: “Vậy sau khi đến Dương Thành, tôi sẽ mời cô ăn cơm sau.”

“Được, mong sẽ gặp lại ở Dương Thành!”

Thượng Quan Tĩnh phất tay tạm biệt với cô, sau đó leo lên xe rời đi.

Sau khi về đến chỗ làm, cô ấy đi báo cáo với lãnh đạo.

Lãnh đạo đang uống trà, nghe cô ấy nói một tháp ngọc trai bán được 45 đồng đô la mỹ, toàn bộ trà trong miệng đều phun hết ra, thiếu chút nữa đã phun trên người Thượng Quan Tĩnh.

“Nói lung tung, đây không phải là đang lừa gạt thương nhân nước ngoài à? Nữ đồng chí tên Đường Niệm Niệm kia quá làm loạn rồi, thế mà cô cũng để cô ta làm loạn, không được, hợp đồng này không thể chốt, phải ký lại lần nữa.”

Lãnh đạo lo lắng sau khi Carl biết mình bị lừa sẽ đến làm loạn, ảnh hưởng vô cùng xấu.

Ông ta không nghe Thượng Quan Tĩnh giải thích, gọi điện cho bộ trưởng Ngưu, mất hứng nói: “Đường Niệm Niệm đó gan lớn làm bậy quá rồi, dám lừa gạt thương nhân nước ngoài, một tháp ngọc trai nho nhỏ cũng dám bán 45 đồng, ông có biết giá thu mua ngọc trai trong nước bao nhiêu không? Cái tháp ngọc trai như kia, nhiều lắm chỉ có 45 đồng nhân dân tệ, nếu ngài Carl biết rõ giá tiền này, nhất định sẽ làm loạn, ông kêu cô ta tới đây đi, hợp đồng này phải đổi lại!”

“Tháp ngọc trai rẻ vậy sao?”

Bộ trưởng Ngưu cũng không quá tin tưởng, ông ta còn nghĩ ngọc trai rất đắt.

“Ngọc trai dùng để đan làm hàng mỹ nghệ đều là chất lượng kém, giá cả không đắt, 45 đồng đô la mỹ chỉ bằng tám mươi chín mươi đồng nhân dân tệ, Đường Niệm Niệm này đúng thật là to gan lớn mật, bại hoại hết thanh danh của chúng ta!”

Bộ trưởng Ngưu nghe nói vậy cảm thấy không vui, trầm mặt nói: “Chuyện hiện tại còn chưa biết rõ, ông đã nhận định lung tung làm gì? Sao ông biết ngài Carl bị lừa? Lỡ đâu người ta cam tâm tình nguyện thì sao, ông đó hiểu biết không những thấp mà đầu óc cũng ngốc nữa, hở một tí là nhận định người ta, tư tưởng này của ông không ổn chút nào!”

“Sao có thể là can tâm tình nguyện được, Carl cũng đâu có ngốc, giá như vậy thì kiếm tiền thế nào được đây?”

Lãnh đạo bên ngoại thương nước ngoài phản bác lại, ông ta cũng chưa từng ra nước ngoài nên không biết những thứ này được chào đón đến mức nào.

“Lãnh đạo, Đường Niệm Niệm nói, nếu tháp ngọc trai này mang ra nước ngoài, giá ít nhất có thể tăng lên gấp ba lần.” Thượng Quan Tĩnh nhỏ giọng nói.

“Cô ta thì biết cái gì, cô ta từng qua nước ngoài nhìn thử rồi à? Nói bậy bạ, ăn nói lung tung!”

Lãnh đạo trừng mắt nhìn, cảm thấy đầu óc của cấp dưới đắc lực hôm nay không có chút tỉnh táo nào, bị con nhỏ to gan lớn mật hoang dại kia dụ dỗ đến xoay vòng vòng, thật quá thất vọng.

“Tôi nghĩ Đường Niệm Niệm chắc hẳn sẽ không gạt người, lãnh đạo, ông cũng chưa từng đi qua nước ngoài, sao lại nói cô ấy không đúng chứ?” Thượng Quan Tĩnh chậm rãi phản bác.

Lãnh đạo đột nhiên á khẩu không trả lời được, tức giận đến mức ông ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tĩnh.

Thượng Quan Tĩnh mới không sợ ông ta, còn nói: “Lãnh đạo ông quá bảo thủ, còn chưa biết rõ chân tướng sự tình, đã định tội người ta, nếu ông làm quan tòa, chắc chắn sẽ có không ít án oan!”

“Cô đi ra ngoài cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK