Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta biến mất từ khi nào?

Tim Tạ Văn Lâm như rơi xuống đáy vực, mới sáng Giả Thanh vẫn còn ở đây, buổi chiều đã không thấy tăm hơi, hoặc là cô ta bại lộ rồi, hoặc là cô ta chính là nằm vùng.

Không cần biết là loại thân phận nào, anh ta đều bị bại lộ rồi.

Anh ta không thể ra khỏi cánh cửa này, đi ra ngoài chính là cái chết.

Tạ Văn Lâm nhìn khắp nơi, ở trong văn phòng này toàn là đàn ông, Nghê Quân Lan đi tới phòng tài liệu rồi, tiếc thật, đáng ra anh ta nên ra tay sớm một chút.

Đang lúc anh ta muốn lao đến xuống tay với một người đàn ông văn nhược, cửa bị đẩy ra, Đường Niệm Niệm đi đến, cô đến nộp kết quả tính toán.

Đôi mắt Tạ Văn Lâm sáng ngời, giả vờ đến đỡ nữ đồng chí thì càng hay hơn, hơn nữa hiện tại Đường Niệm Niệm là bảo bối lớn của căn cứ, chỉ cần bắt được người phụ nữ này vào tay, chắc chắn căn cứ sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không dám làm quá quyết liệt đối với anh ta.

Có Đường Niệm Niệm trong tay, chẳng khác nào có lá chắn phòng thân, anh ta khẳng định có thể thành công thoát ra ngoài.

Đường Niệm Niệm nhìn thấy đại biểu Liêu, gật gật đầu với hắn, tiếp tục đi vào trong, chắc chắn phải đánh cùng với Tạ Văn Lâm.

Đại biểu Liêu và Tạ Văn Lâm gần như hành động cùng lúc, ông ấy há mồm muốn ngăn cản Đường Niệm Niệm vào nhà, Tạ Văn Lâm nhanh chóng ra tay, bắt lấy cổ Đường Niệm Niệm, còn rút dao ra.

"Tạ Văn Lâm, cậu điên rồi? Mau thả Tiểu Đường ra!"

Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền giận dữ, tức giận răn dạy Tạ Văn Lâm.

Bọn họ đến bây giờ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Tạ Văn Lâm, còn tưởng rằng Tạ Văn Lâm và Đường Niệm Niệm có ân oán cá nhân, lại hoặc là ghen ghét với thành tựu của Đường Niệm Niệm, mất đi lý trí làm ra chuyện điên cuồng.

"Thả tôi đi, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, hai bình xăng lớn, đừng có giở trò gian trá, nếu không tôi gi ết chết cô ta!"

Gương mặt thanh tú của Tạ Văn Lâm hiện lên một nụ cười ác độc, ánh mắt âm ngoan, bình thường anh ta là một người tao nhã, hiện tại như đã biến thành một người khác, tất cả mọi người nhìn anh ta đều cảm thấy không thể tin được, chẳng lẽ là anh ta bị ma quỷ nhập vào rồi sao?

"Chúng tôi có thể thỏa mãn yêu cầu của anh, trước hết anh hãy thả Tiểu Đường ra, tôi sẽ đến thay thế cô ấy!"

Đại biểu Liêu không dám làm ra hành động k1ch thích đến Tạ Văn Lâm, Đường Niệm Niệm ở trong tay anh ta, không thể để có chuyện gì xảy ra.

"Ông không đáng giá bằng cô ta, hãy làm những việc mà tôi đã yêu cầu, phải làm xong trong mười phút, chậm trễ một phút đồng hồ tôi liền làm thịt cô ta, cùng lắm thì đồng quy vu tận!" Tạ Văn Lâm nói lời ngoan độc, dao trong trong tay hắn còn đưa về phía sau chọc chọc vào cổ Đường Niệm Niệm.

Thẩm Kiêu ở bên ngoài đã giương súng ngắm, chuẩn bị bắn vào đầu anh ta.

Đường Niệm Niệm lạnh giọng nói: "Dao nhỏ của anh chọc vào cổ tôi rồi!"

"Đừng nói chuyện!"

Tạ Văn Lâm uy hiếp một cách hung hãn, vẻ mặt như phát rồ, lộ ra bộ mặt thật của anh ta.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không ngờ lại có một con sói hung ác luôn ngủ đông ở ngay bên cạnh mình, trước kia bọn họ còn muốn giới thiệu bạn gái cho Tạ Văn Lâm đấy!

Đại biểu Liêu sắp xếp người đi chuẩn bị những thứ mà Tạ Văn Lâm yêu cầu, ông cũng không dám nói gì nữa, sợ k1ch thích đến kẻ điên này.

Đường Niệm Niệm thở dài, cô thật sự không muốn trước khi kết hôn tay còn phải dính máu, nhưng cái tên vương bát đản này cứ ép cô phải ra tay.

Thật sự đáng chết!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, là tiếng của Tạ Văn Lâm.

Mọi người thấy hoa cả mắt, còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, đã nhìn thấy Tạ Văn Lâm nằm dài trên mặt đất, đầu lệch sang một bên, đôi mắt vẫn còn đang mở to, chết không nhắm mắt.

Đường Niệm Niệm đứng ở một bên, hoàn hảo không thiếu một cọng tóc, vẻ mặt hờ hững.

Đại biểu Liêu là người phản ứng nhanh nhất, chạy tới kiểm tra tình hình của Tạ Văn Lâm, xương cổ bị chặt đứt, đã tắt thở rồi.

Ông khiếp sợ nhìn về phía Đường Niệm Niệm, không biết nên hỏi gì, loạt hành động vừa rồi của cô nhóc này thật sự quá đẹp, động tác liền mạch lưu loát, nếu là ông chắc chắn không làm được.

Bảo sao khi cô nhóc này bị khống chế cũng không tỏ ra hoảng hốt một chút nào, ông vốn tưởng rằng cô đã bị dọa cho choáng váng, hóa ra là người ta thật sự không sợ!

"Mấy người làm việc thật sự quá dây dưa lằng nhằng!"

Đường Niệm Niệm tỏ ra ghét bỏ nói một câu, kéo dài như vậy còn chưa giế t chết được, hiệu suất thật sự quá thấp.

"Thật xin lỗi!"

Đại biểu Liêu thành tâm thành ý nói lời xin lỗi.

Nếu ông sớm biết rằng Đường Niệm Niệm có thân thủ tốt như thế, khẳng định đã không dây dưa lằng nhằng như vậy rồi.

Đường Niệm Niệm quay lại, thấy mọi người đều có cùng một loại biểu cảm, miệng đều há to đến mức có thể nhét vào cả quả trứng gà, ánh mắt cũng tròn xoe, đồng loạt nhìn cô.

Lão Chương kinh ngạc đến rớt cả cằm, trước kia ông ấy chỉ biết là con bé Niệm săn thú rất giỏi, không ngờ con bé này giết người còn giỏi hơn.

Vặn cổ người ta nhẹ nhàng như vậy, người bình thường khẳng định sẽ không làm được.

So với giết heo còn nhanh hơn.

Cửa bị đẩy ra, Thẩm Kiêu bước vào, lấy chân đá vào thi thể của Tạ Văn Lâm trên mặt đất, răng rắc một tiếng, thắt lưng cũng bị đạp gãy.

Đại biểu Liêu co rút khóe miệng, hai vợ chồng này quả nhiên là một đôi trời sinh, đều thủ đoạn ngoan độc như nhau.

Một người đã chết vẫn còn không chịu buông tha, lòng dạ cũng bao dung ghê nhỉ.

"Sao anh lại tới đây?"

Biểu cảm lạnh lùng của Đường Niệm Niệm chợt biến mất, khuôn mặt ánh lên nét vui vẻ, nếu không có người ngoài ở đây, cô đã nhào vào ôm ấp Thẩm Kiêu rồi.

"Đưa em đi đăng kí kết hôn!"

Thẩm Kiêu ngữ khí có chút u oán, nếu như anh không đến, có lẽ Niệm Niệm sẽ quên luôn cả chuyện quan trọng là đi đăng kí kết hôn.

Nụ cười của Đường Niệm Niệm bỗng lộ ra vẻ chột dạ, cô quả thật là bận quá nên quên mất.

"Ngày mai đi?"

Cô nhanh chóng tìm cách bù đắp.

Lão Chương đi tới rồi nói: "Tiểu Đường, cháu nghỉ ngơi một thời gian đi, gần đây căn cứ cũng không bận lắm."

Kỳ thật vẫn còn nhiều công việc, nhưng không thể để ảnh hưởng đến hôn nhân đại sự của con bé Niệm, hơn nữa gần đây tiến độ công việc cũng được đẩy nhanh không ít, cho dù con bé Niệm nghỉ ngơi một tháng, cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

"Tiểu Đường sắp sửa kết hôn rồi, chúng ta không tới uống rượu mừng được, nhưng kẹo mừng thì phải ăn!"

Mọi người lấy lại tinh thần sau kinh hoảng, liền vây lấy hai người đòi kẹo mừng, bọn họ nhìn Thẩm Kiêu đánh giá một lượt, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lại lần nữa.

Chồng chưa cưới của Tiểu Đường nhìn thật đáng sợ, nhưng mà anh cùng với Tiểu Đường vẫn là rất xứng đôi, vợ chồng son này đều mang khuôn mặt lạnh lùng như khối băng, tuyệt phối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK