Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối còn dư không ít thịt kho tàu, bánh bao ngọt cũng còn không ít, thím Trương lại làm thêm rau hẹ xào trứng gà và canh đậu hũ cải thìa, Nghiêm Trung Kiệt đói c.h.ế.t rồi, cầm bánh bao ngọt lên ăn ngấu nghiến.

"Ăn chậm chút, đừng để nghẹn!"

Thím Trương thấy có chút đau lòng, sao có thể bỏ đói trẻ con chứ!

Nghiêm Trung Kiệt kìm hãm tốc độ, một miếng thịt một miếng bánh bao ngọt, lại thêm một ngụm canh, Đường Niệm Niệm ở bên cạnh nói: "Ăn hết đồ ăn đi!”

"Ù!"

Nghiêm Trung Kiệt gật đầu, cố gắng ăn, sáu cái bánh bao ngọt thêm tất cả đồ ăn, cậu ấy đã ăn sạch sẽ.

"Nấc!"

Nghiêm Trung Kiệt ợ một cái, khen: "Cảm ơn thím, cảm ơn chị Đường!"

"Gâu..."

Bách Tuế kêu một tiếng cảnh báo.

Nghiêm Trung Kiệt chạy ù ra ngoài, còn nhanh hơn gió.

Tham mưu trưởng Nghiêm đi ra nhìn con trai có ngoan ngoãn chịu phạt đứng hay không, sau đó nhìn thấy con trai hơi khom lưng, ngoan ngoãn đứng đấy, ông ấy không khỏi mềm lòng, trước đó cơn giận bốc lên não, ông ấy quên mất con trai chưa ăn cơm.

Chủ yếu là thằng ranh con này quá khiến người khác tức giận. Chuyện ông ấy dùng chuột để dỗ vợ lúc trước là trong lúc vô tình sau khi ông ấy uống rượu nói ra, thằng ranh con này sao có thể nói cho vợ nghe, hại đêm nay ông ấy chỉ có thể ngủ ghế sô pha!

"Đi tìm chú Triệu của con ăn cơm đi!"

Tham mưu trưởng Nghiêm xụ mặt nói dứt câu thì chắp tay ra sau lưng trở về dỗ vợ.

Nghiêm Trung Kiệt có chút không thể tin được, hôm nay sao cha cậu ấy dễ tính thế, chỉ đứng một giờ thôi!

Cậu ấy sờ bụng, cơm nhà chị Đường ăn ngon thật, cậu ấy đã lỡ ăn quá no. Hức!

Nghiêm Trung Kiệt trèo qua tường, ôm cứng ngắt Bách Tuế và Phúc Bảo: "Bách Tuế ngoan, Phúc Bảo ngoan, cám ơn hai bạn!"

Cậu ấy lại chạy đi tìm Đường Niệm Niệm, dùng lời đường mật nói một tràng: "Chị Đường, về sau em có thể ăn cơm ở nhà chị hay không? Em sẽ đưa tiền ăn, cơm nhà chị ngon hơn tiệm cơm quốc khách nữa. Thật! Sau khi em nếm thử cơm nhà chị thì đã không ăn được cơm ở nơi khác, thế này phải làm sao đây!”

Thím Trương bị chọc cho cười ra nước mắt, thật là một đứa bé dễ mến.

"Ngươi cầu ta vô dụng, đến cầu thím Trương, cô nấu cơm!" Đường Niệm Niệm ghét bỏ đẩy ra lại gần Nghiêm Trung Kiệt, so chó đều dính người.

"Thím Trương, thím, thím thân yêu..."

Nghiêm Trung Kiệt nắm lấy cánh tay thím Trương, dính như keo hồ.

Thím Trương nào đỡ được công kích như viên đạn bọc đường này, nhìn về phía Đường Niệm Niệm, việc này bà ấy không thể đồng ý.

"Nếu thím không ngại phiền phức thì nhận cậu ấy đi." Đường Niệm Niệm ghét bỏ nói.

"Không phiền, chỉ thêm cơm một người!"

Thím Trương sảng khoái đồng ý, bà ấy thật sự thích đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt này, vẻ ngoài tuấn tú, miệng còn ngọt, quá dễ mến.

Nghiêm Trung Kiệt vui vẻ chạy về nhà, tham mưu trưởng Nghiêm đang dỗ vợ thì bị con trai ngắt ngang.

"Cho con ba mươi đồng tiền ăn!"

"Lấy đi!"

Tham mưu trưởng Nghiêm lấy ra ba mươi đồng từ ngăn kéo, xua tay bảo cậu ấy đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng việc ông ấy dỗ vợ.

Nghiêm Trung Kiệt nhận ba mươi đồng, leo tường chạy về, nhét tiền vào tay thím Trương: "Thím, tiền ăn tháng này!"

"Không cần nhiều như vậy, một nửa là đủ rồi!"

Thím Trương giật nảy mình, muốn trả về một nửa.

"Cần, con ăn nhiều lắm!"

Nghiêm Trung Kiệt nhất quyết bảo bà ấy nhận, thím Trương có được sự đồng ý của Đường Niệm Niệm, đã nhận.

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Trung Kiệt đã chạy tới, Thẩm Kiêu nhìn thấy cậu ấy, không có hỏi gì, bảo cậu ấy tự vào phòng bếp lấy chén đũa.

Buổi sáng ăn bánh gạo xào cải thìa trứng, một người hai quả trứng tráng.

"Cái trắng trắng này là cái gì?"

Nghiêm Trung Kiệt chưa từng ăn bánh gạo, cậu ấy ăn thử một miếng là hương vị cậu ấy chưa từng được ăn, rất ngon.

"Bánh gạo, trong nồi còn, con tự múc nhé." Thím Trương nói.

"“Ù”!"

Nghiêm Trung Kiệt không hề khách khí, ăn xong một dĩa bánh gạo, lại múc thêm một dĩa, số bánh gạo còn lại trong nồi đều được cậu ấy và Thẩm Kiêu chia ra ăn sạch.

"Đời này cha con làm đúng nhất hai chuyện... Hức..."

Nghiêm Trung Kiệt thỏa mãn vỗ vỗ bụng, tổng kết sơ bộ nửa đời của cha cậu ấy.

"Hai chuyện gì?" Thím Trương tò mò hỏi.

"Thứ nhất, dùng tám con chuột cưới mẹ con!"

Nếu không có mẹ cậu ấy, cũng sẽ không có cậu ấy, nhất định phải khen ngợi!

"Thứ hai, chính là điều qua thành phố Thượng Hải, nếu không sao con có thể quen được chị Đường và thím Trương, còn có Bách Tuế và Phúc Bảo, sao có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như vậy!"

Miệng Nghiêm Trung Kiệt ngọt hơn ăn mật, thím Trương được khen cười không ngậm miệng được, vẻ mặt lạnh lùng của Đường Niệm Niệm cũng giãn ra không ít.

"Đi rửa chén!"

Thẩm Kiêu đột nhiên lên tiếng, bảo Nghiêm Trung Kiệt đi rửa chén.

Biết nói chuyện như thế, tay cũng không thể nhàn rỗi!

Nghiêm Trung Kiệt rụt cổ một cái, dường như cậu ấy đã cảm nhận được sự rét lạnh. Người có đầu óc linh hoạt như cậu ấy rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân, vội nghĩ cách bổ sung: "Em biết tại sao cha em lại muốn tới thành phố Thượng Hải, bởi vì ông ấy đã kính uy danh của anh Thẩm đã lâu, mọi người không biết, anh Thẩm rất có tiếng tăm trong các quân khu lớn, em bé ba tuổi cũng biết anh Thẩm, từ nhỏ em đã nghe nói sự tích anh hùng của anh ấy, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Khuôn mặt hầm hì của Thẩm Kiêu dùng mắt thường có thể thấy đã giãn ra, anh hắng giọng một cái, dùng giọng lạnh lùng nói: "Lời này không thể tin hoàn toàn!"

"Đều là lời nói thật, cha em rất ít khi khen người khác, thế nhưng vừa nhắc tới anh Thẩm là khen không dứt miệng, khi còn bé đã bảo em học tập theo anh Thẩm nữa đó!"

Nghiêm Trung Kiệt dùng vẻ mặt chân thành nịnh nọt, cậu ấy đang còn muốn ăn cơm nhà họ Thẩm mấy năm, chắc chắn không thể đắc tội Thẩm Kiêu.

Mặc dù trong thực tế, cậu ấy cực kỳ không phục Thẩm Kiêu, cảm thấy anh chỉ là có tiếng không có miếng, chờ cậu ấy đi bộ đội, khẳng định lợi hại hơn Thẩm Kiêu!

Thẩm Kiêu cong môi, nhưng nhanh chóng đè xuống, nhưng ánh mắt nhìn Nghiêm Trung Kiệt đã hiền hòa hơn không ít, anh cảm thấy hình như ban nãy anh đã quá nghiêm khắc với thằng nhóc này, thật ra chén không rửa cũng được.

"Thím đi rửa chén!"

Thím Trương lên tiếng đúng lúc, bà ấy ôm một chồng chén đũa đi vào phòng bếp.

"Thím, con giúp thím rửa!"

Nghiêm Trung Kiệt đi theo, dưới sự kiên trì của cậu ấy, cậu ấy được hỗ trợ rửa một bó đũa, và lau bếp lò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK