Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Để tôi xem!"

Đường Niệm Niệm cầm bản vẽ nhìn, yêu cầu về độ chính xác đúng là cao, hơn nữa công nghệ cũng phức tạp, những công việc thế này là thuộc chế tạo linh kiện, nhà máy phổ thông rất khó gia công ra sản phẩm, bởi vì hiệu suất quá thấp, chi phí nhân lực cao nên không ai muốn làm.

"Nếu có máy tiện tương đối tốt, bên anh có thể nâng cao hiệu suất hay không?" Cô hỏi.

"Vậy nhất định có thể!"

Anh công nhân rất có lòng tin với kỹ thuật của mình.

Đường Niệm Niệm đi qua xem xét máy tiện, là máy tiện do bên Tiệp Khắc sản xuất vào những năm năm mươi, tính năng cũng không tệ lắm, nhưng số năm dùng đã quá lâu, tính năng đã xuống thấp rất nhiều, nhưng cỗ máy tiện Tiệp Khắc này đã là một chiếc có tính năng tốt nhất trong xưởng.

Cô âm thầm lắc đầu, hiện tại Hoa Hạ thật là khó khăn, căn cứ lớn như vậy nhưng ngay cả cỗ máy tốt cũng tìm không ra.

Đường Niệm Niệm kéo lão Chương đến chỗ vắng vẻ, nhỏ giọng nói: "Cháu có thể làm ra một cỗ máy tiện tốt, nhưng không thể quang minh chính đại."

Bên trong không gian của cô có một tốp máy tiện bán tự động, độ chính xác tốt hơn so cỗ máy Tiệp Khắc này nhiều, chỉ cần cải tiến nhẹ một chút là có thể lấy ra dùng.

Kỹ sư Chương mừng rỡ, thấp giọng hỏi: "Bé Niệm, cháu thật sự có thể làm ra một cỗ máy tốt?"

"Có thể, con đường quen biết từ hội quảng giao, bọn họ có thể mua được cỗ máy tiên tiến từ nước ngoài, từ Hương Giang vận chuyển tới đây, nhưng phải là tự cháu đi nhận hàng."

Đường Niệm Niệm dự định đến Hương Giang một chuyến, để một vài cỗ máy trong không gian có thể được ra ngoài sáng.

"Ta sẽ đi xin. Bé Niệm, việc này con đừng nói với người khác."

Vẻ mặt của kỹ sư Chương rất nghiêm túc, chuyện này nếu như bị người có lòng bắt được cái chuôi, con bé Niệm sẽ dây vào phiền phức với cấp trên, ông ấy sẽ đi thăm dò chiều hướng của cấp trên trước.

"Không nói."

Đường Niệm Niệm cam đoan, cô nhất định sẽ không nói ra, hơn nữa cô còn có một chuyện cần phải hỏi: "Căn cứ có đặc vụ không?"

"Tiểu Tạ đã nói với cháu rồi nhỉ, đúng là có, bây giờ còn chưa bắt được, người này ẩn giấu quá sâu." Chương Lão thở dài lắc đầu, chính là bởi vì chưa bắt được kẻ xấu, trong khoảng thời gian này căn cứ chỉ được phép vào không cho phép ra, ngoại trừ nhân viên công tác hậu cần.

"Bé Niệm, cháu không cần thâm giao với bất cứ kẻ nào, cũng không cần tiếp xúc nhiều, ta cũng không biết ai là người tốt, ai là người xấu, có việc gì cháu có thể tìm tiểu Tạ, anh ta rất chững chạc." Trong giọng lão Chương xen lẫn sự rất coi trọng dành cho Tạ Văn Lâm.

"Tạ Văn Lâm là học trò của ông?"

Đường Niệm Niệm nhìn sang Tạ Văn Lâm, anh ấy đang nói chuyện với các công nhân.

"Là trợ thủ bên trên đưa cho ta, anh ấy và Nghê Quân Lan đều là bên trên phái xuống, Tiểu Tạ tương đối điềm tĩnh, kiến thức tương đối vững chắc, đã giúp ta không ít việc, là một người trẻ tuổi rất có ý chí."

Lão Chương không có che giấu sự tấm tắc ông ấy dành cho Tạ Văn Lâm, ông ấy còn dự định đợi sau khi hạng mục kết thúc sẽ nhận Tạ Văn Lâm làm học trò nữa.

"Cô gái Nghê Quân Lan này rất ngạo mạn, học thức thô thiển, Tiểu Đường, cháu đừng để ý tới cô ta. Ta đã báo cáo với bên trên, sẽ điều cô ta đi." Lão Chương an ủi nói.

"Những số liệu hôm qua cháu tính, công thức ông cho cháu có một cái là sai, tính toán dựa theo phương hướng này, sẽ mãi mãi tính không ra số liệu chính xác."

Đường Niệm Niệm đột nhiên chuyển hướng về số liệu, hôm qua cô đã phát hiện rồi. Cô còn có chút khó hiểu, nhiều nhà khoa học thiên tài như vậy thế mà lại phạm sai lầm tập thể, có chút không bình thường.

Nhưng khi đó cô không nghĩ nhiều, nghiên cứu khoa học vốn là cần trải qua vô số lần thất bại, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy là âm mưu.

Lão Chương sửng sốt giây lát, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc, tự nhủ: "Khó trách số liệu bọn ta tính ra chênh lệch nhiều như vậy, hóa ra ngay từ đầu đã sai hướng rồi."

"Người tính sai công thức là ai?" Đường Niệm Niệm hỏi.

Thật ra trong lòng cô có đáp án.

"Không phải Tiểu Tạ thì chính là Nghê Quân Lan, nhưng là ta chỉ đạo, ta cũng có trách nhiệm." Lão Chương rất tự trách, ông ấy phải chịu trách nhiệm chính.

"Ta đi hỏi thử xem."

Cũng không phải lão Chương muốn truy cứu trách nhiệm, mà là muốn sau khi nói rõ ràng, để Tạ Văn Lâm sau này sẽ ghi nhớ bài học này.

"Có phải lúc đầu căn cứ muốn phái một nữ đồng chí khác hay không?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Sao cháu biết?"

Lão Chương tỏ vẻ ngạc nhiên, việc này không có mấy người trong căn cứ biết, chỉ có ông ấy và người phụ trách chính biết.

"Vì sao không đến?" Đường Niệm Niệm không có trả lời, tiếp tục hỏi tiếp.

"Hình như là xảy ra việc ngoài ý muốn tạm thời, cụ thể ta cũng không rõ."

Lão Chương lắc đầu, nữ đồng chí kia cũng là tới làm trợ thủ của ông ấy, nhưng bên trên thông báo cho ông ấy là người kia không tới được nữa, nguyên nhân cụ thể thì không nói, bên trên chỉ nói sẽ tìm trợ thủ khác cho ông ấy. Cho nên ông ấy mới có thể đề cử bé Niệm. So với chờ bên trên sắp xếp người khác, còn không bằng ông ấy tự mình tìm.

"Kỹ sư Chương, cháu về phòng làm việc."

Tạ Văn Lâm đi tới.

"Đi đi, mang theo bản vẽ này nữa."

Lão Chương đưa bản vẽ trong tay sang, Tạ Văn Lâm nhận, nhẹ gật đầu với Đường Niệm Niệm, sau đó rời đi.

Đường Niệm Niệm thở dài, ông bác này rất tín nhiệm Tạ Văn Lâm.

Nếu biết chân tướng, hẳn là lão Chương sẽ rất khó chịu nhỉ?

"Để ta đi xin bên trên, bé Niệm, cháu cứ dạo chơi quanh đây hoặc là về ký túc xá ngủ đi nhé, hôm nay không có chuyện gì."

Lão Chương nóng lòng đi gọi điện thoại, nhưng bị Đường Niệm Niệm gọi lại, cô hỏi thẳng: "Người phụ trách căn cứ là ai?"

"Bé Niệm, con tìm người phụ trách làm gì? Xảy ra chuyện gì?"

Lão Chương giật mình kêu lên.

"Liên quan tới kẻ xấu kia, cháu biết là ai."

Đường Niệm Niệm cố hết sức nói giọng hời hợt, nhưng vẫn khiến lão Chương sợ hãi, ông ấy nhìn bốn phía một lượt, lén lén lút lút kéo cô nấp ở chỗ vắng vẻ, còn dí sát bên tai cô nói: "Bé Niệm sao cháu biết? Có phải đặc vụ đó bên người chúng ta hay không? Tên đó có vũ khí hay không?"

Lão Chương đáng thương bị hù tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, lá gan của ông ấy thật sự không lớn, cũng không có sự nhạy bén chính trị gì, chỉ biết nghiên cứu khoa học.

"Không ở đây, bây giờ ông dẫn cháu đi tìm người đó đi."

Đường Niệm Niệm dở khóc dở cười, sớm biết lá gan ông bác này nhỏ như vậy, cô đã nói uyển chuyển một chút.

Lão Chương không dám trì hoãn, dẫn cô đi tìm người phụ trách căn cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK