Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia chuyện động não đều do lão già làm, bà ấy chỉ cần làm theo, bây giờ lão già không ở đây, cái đầu này của bà ấy lại không có tác dụng, ôi.

Tuyên Trân Châu thở dài, bà ấy cũng không có khẩu vị, mấy lời đồn kia thật là, sao có thể nói con bé Niệm như vậy, mấy người đó thật không có lương tâm.

Bà ấy cũng muốn tìm những người kia tranh luận, nhưng họ không nói trước mặt bà ấy, bà ấy cũng không có cách nào ra mặt thay cho con bé Niệm, tức chết người mà.

Không khí trong nhà đại đội trưởng cũng rất nặng nề, Đường Kiến Thụ đã từ chức về nhà, bây giờ đang quản lý nhà máy chung với đại đội trưởng, những lời đồn kia bọn họ đều nghe được.

“Cũng không biết kẻ nào táng tận lương tâm, quá xấu xa rồi, Mãn Sơn, ông mau nghĩ cách đi, danh dự trong sạch của con bé Niệm không thể bị mấy người kia làm cho nát bét được!” Bác ba gái tức giận nói.

“Bà đừng hối, tôi đang nghĩ đây!”

Đầu đại đội trưởng cũng đau, ông ấy đã nghĩ mất một ngày một đêm rồi.

Mấy con rùa con nghé kia ông ấy cũng muốn khai trừ ra khỏi thôn tịch của Đường Thôn, nhưng ông ấy chắc chắn không được làm vậy, ông ấy chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ, không có quyền lực lớn như thế.

“Con có cách, mọi người đừng xen vào!”

Đường Kiến Thụ năm nay hai mươi tuổi, dáng vẻ giống với Đường Mãn Đồng, đều là kiểu cậu nhóc mày rậm mắt to đẹp trai cơ bắp, hơn nữa anh ta cũng có quan hệ tốt với Đường Mãn Đồng, hai chú cháu đã chơi chung với nhau từ nhỏ.

“Con có cách gì chứ?” Hai vợ chồng cùng lên tiếng hỏi.

“Nói ra thì mất linh, ăn cơm!”

Đường Kiến Thụ không chịu nói, cách của anh ta không quá đàng hoàng, là học từ chú nhỏ Đường Mãn Đồng.

Nhưng mặc kệ là chiêu gì, chỉ cần có tác dụng thì đều là chiêu tốt.

Vợ chồng đại đội trưởng cũng không hỏi nữa, từ nhỏ con trai đã lanh lợi, ý tưởng xấu cũng nhiều, nói không chừng là có cách thật.

Đường Hồng Hạnh luôn giữ yên lặng ăn cơm, dáng vẻ luôn không quan tâm đ ến chuyện bên ngoài, bác ba gái đưa mắt nhìn về phía cô ấy, trong lòng càng thêm thất vọng.

Con bé Niệm từng cứu mạng Hồng Hạnh, bây giờ con bé Niệm gặp chuyện phiền phức, nhưng Hồng Hạnh này ngay cả một câu quan tâm cũng không có, thật có chút giống sói mắt trắng.

Bác ba gái lấy món trứng xào hẹ đang bày trước mặt con gái, sau đó cầm lên tách một nửa bỏ vào trong chén của con trai nhỏ, hiền lành nói: “Ăn nhiều một chút.”

Bà ta không trông cậy gì vào con gái, vẫn là con trai tốt hơn.

Nét mặt Đường Hồng Hạnh vẫn hững hờ như cũ, trước đó muốn gắp một đũa trứng gà, giờ đã chuyển sang cải xanh trong mâm, hiện tại cô ấy chỉ là một cái xác không hồn, ăn cái gì cũng không quan trọng.

Trong lòng bác ba gái ngập tràn buồn phiền tới mức hấp tấp, bà ta gắp toàn bộ trứng gà còn lại cho đại đội trưởng, không chừa lại một chút nào, loại không có lương tâm thì không có tư cách ăn trứng gà.

Đại đội trưởng có chút sợ hãi vì được cưng chiều, bình thường có đồ ăn ngon đều sẽ gắp nhanh cho con, hôm nay lại chia một nửa cho ông ấy, ông ấy có chút đứng ngồi không yên.

Đường Niệm Niệm mà mọi người đều nhớ nhưng đã lái tới thôn Lạc Hà, chính là thôn mà bà cụ Đường đi lấy nước tiểu.

Đầu đường có một khu rừng trúc, vài người phụ nữ đã có chồng đang ở đó bẻ măng, bây giờ là tháng năm, chính là mùa măng hổ gầm mọc nhanh nhất, sau một trận mưa, tất cả măng hổ gầm đều chui lên hết.

Những người phụ nữ trong thôn sẽ lên núi bẻ măng, măng tươi rói, đem phơi khô, sau đó sẽ có trạm tái chế đến thu mua, cũng xem như là công việc nhỏ.

“Mấy người nghe nói gì về Đường Niệm Niệm ở Đường Thôn chưa? Ai ôi, tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thật không nhỏ, quen tới mấy tình nhân, mấy gã tình nhân kia ra tay vô cùng hào phóng, Đường Niệm Niệm xài tiền như nước chảy, mỗi ngày một bộ đồ mới, còn mua xe mới, trong nhà ngày nào đều ăn thịt, còn sống thoải mái hơn cả địa chủ Tuyên trước kia nữa cơ!”

Một người phụ nữ đã có chồng lớn giọng nói, truyền từ trong rừng trúc ra, Đường Niệm Niệm muốn không nghe thấy cũng khó.

Đường Thôn chỉ có một Đường Niệm Niệm, người mà mấy bà tám này nói nhất định là cô.

Đường Niệm Niệm cũng không giận dữ, cô dừng lại đứng ở ven đường, nghe mấy bà tám kia nói tiếp về lời đồn.

“Đã sớm nghe rồi, Đường Niệm Niệm đó nhìn xinh đẹp thật, giống như hồ ly tinh, có cậu trai trẻ trước kia đính hôn với cô ta, sau này cửa nát nhà tan, cả nhà đều chết sạch, eo!”

“Chết thế nào vậy? Không phải do Đường Niệm Niệm giết đó chứ?”

“Hình như có liên quan đến cô ta, cậu trai trẻ kia trước đây sắp được quân đội đề bạt, nhưng Đường Niệm Niệm lại phóng độc rắn, cắn cậu trai kia đến tàn phế, quân đội cũng không đợi được nữa, nhà của cậu trai kia là kiểu gia đình khác họ, còn gia đình của Đường Niệm Niệm lại có thế lực trong thôn, toàn bộ người trong thôn đều bắt nạt gia đình cậu trai đó, u ôi, bắt nạt tới nỗi không còn đường sống, dù sao cả nhà đều đã chết sạch rồi.”

“Vậy cũng quá nghiệp chướng rồi, Đường Niệm Niệm tuổi còn trẻ, sao lại xấu xa đến vậy?”

“Cô ta quen nhiều nhân tình như vậy, sao suy nghĩ có thể tốt lành được chứ? Dù ở độ tuổi nào, loại phụ nữ hư hỏng thì mới có tiền tiêu, còn phụ nữ tốt có mấy ai được sống tốt đâu?”

“Chuyện này ngược lại cũng đúng…”

Nhóm phụ nữ này nói chuyện càng lúc càng lớn, không coi ai ra gì, không kiêng nể gì cả.

Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, Đường Niệm Niệm bản chính đang đứng ở ven đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK