"Chu Thiên Minh, tôi cho ông biết, về sau tôi sẽ không làm việc nhà nữa, công việc của tôi bề bộn nhiều việc, không có rảnh chăm sóc ông một ngày ba bữa, càng không thời gian giặt vớ thối cho ông, ông thấy quen được thì mời bảo mẫu về làm!"
Cảm xúc của Triệu Xuân Mai đã bình tĩnh, bà ta lau nước mắt, lớn tiếng tuyên cáo bà ta sẽ không làm bà chủ nhà nữa.
Chu Thiên Minh sa sầm, cắn răng hỏi: "Triệu Xuân Mai, bà không muốn sống nữa?”
"Năng lực hiểu của bác có vấn đề à. Chị Xuân Mai đã nói rất rõ ràng, chị ấy bận rộn công việc, không có thời gian làm việc nhà, bảo bác mời bảo mẫu về làm việc nhà, sao đoàn trưởng hiểu thành không muốn sống nữa thế?”
Đường Niệm Niệm cảm thấy kỳ quái, lỗ tai đoàn trưởng Chu này để bài trí hay sao. Sao ý của cô nghe được khác hoàn toàn với đàn ông này nghe thế.
"Đồng chí Đường, chuyện nhà tôi cô đừng can dự!”
Chu Thiên Minh nổi giận rống lên, đều tại Đường Niệm Niệm này hại, trước kia lúc Triệu Xuân Mai chưa đi làm, trong nhà ông ta nói gì nghe nấy, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dễ nghe, bây giờ trở nên giống như Dạ Xoa.
"Chị Xuân Mai là cấp dưới của tôi, sao tôi đừng để ý được chứ? Đồng chí Chu muốn ly hôn nhỉ? Tôi ủng hộ, chị Xuân Mai, chúng ta không sống với ông ta, người đàn ông này lười nhác muốn chết, có tay có chân mà ngay cả cơm cũng không làm, vớ cũng sẽ không giặt, trong nhà bẩn như ổ heo cũng không quét dọn, còn sĩ diện không chịu mời bảo mẫu. Chị Xuân Mai, chị kiếm được nhiều hơn ông ta, sao phải chịu ấm ức này chứ! Ly hôn!”
Đường Niệm Niệm cũng nổi giận, quay đầu hét lên với Triệu Xuân Mai.
Cô giơ hai tay hai chân ủng hộ ly hôn, nhất định phải ly hôn!
"Ly, hiện tại sẽ ly!"
Triệu Xuân Mai cũng đang trong cơn nóng giận, bị Đường Niệm Niệm thêm dầu vào lửa thế, lập tức đồng ý, còn chạy về phòng tìm quyển hộ khẩu.
"Chu Thiên Minh, hiện tại đi ly hôn!"
Triệu Xuân Mai đã tìm ra hộ khẩu, khiêu khích nhìn Chu Thiên Minh.
Chu Thiên Minh cắn chặt răng, mặt mo càng thêm không nhịn nổi nữa, ông ta còn đang suy ngẫm ban nãy ông ta có nói ly hôn hay không?
Suy ngẫm lại hồi lâu, ông ta rất xác định mình không nói ly hôn, đều là cái đồ châm dầu Đường Niệm Niệm này quậy.
Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm.
Người phụ nữ này ban nãy liên tục châm ngòi thổi gió, chỉ sợ nhà ông ta không tiêu tan!
Đệt!
"Sư đoàn trưởng Thẩm, xách vợ cậu về nhà, việc nhà tôi đéo liên quan gì đến cô ta, la lối còn tích ực hơn tôi!"
Chu Thiên Minh đi đến dưới tường, hét la với bên kia tường.
Thẩm Kiêu đang dùng bơ vẽ hoa văn trong phòng bếp, đã sớm nghe được sát vách ầm ĩ rồi, nhưng anh lười xen vào chuyện bao đồng, chuyên tâm một lòng làm bánh gatô.
"Anh không đi giải quyết à?"
Nghiêm Thiên Kiệt nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Kiêu lạnh lùng nhìn anh ấy một cái, tiếp tục vẽ hoa văn, cuối cùng đã làm xong bánh gatô tinh xảo, lúc này anh mới tháo bao tay, thong dong đi vào trong sân, nhẹ nhàng phản đòn.
"Vợ bác là nhân viên vợ tôi, cấp dưới bị ức hiếp, vợ tôi lấy lại danh dự cho cấp dưới, có vấn đề?" Thẩm Kiêu hỏi một cách rất nghiêm túc.
"Không có vấn đề, không phải, đây hoàn toàn không phải cùng một chuyện, đây là chuyện riêng nhà tôi, mang vợ cậu về!"
Chu Thiên Minh suýt chút bị quẹo cua, may mắn phản ứng nhanh, tức hổn hển nói.
"Bác đừng kích động như vậy, vừa rồi là chính bác hỏi vợ bác, cuộc hôn nhân này có còn muốn sống nữa không, vợ tôi giúp vợ bác trả lời, vợ bác không có ý kiến, đồng ý ly hôn, sao bác còn đổi ý thế? Nam tử hán đại chồng, nói một câu là một cái đinh đóng cột, không thể nói mà không giữ chữ tín!"
Cảm xúc của Thẩm Kiêu cực kỳ ổn định, từ đầu đến cuối chỉ lạnh mặt, chậm rãi phân tích.
Anh cảm thấy Chu Thiên Minh là tự làm tự chịu, người lười như vậy, phải bị vợ bỏ.
"Thẩm Kiêu, cậu có biết lý lẽ hay không? Tôi nói vậy là nổi nóng, lời buột miệng nói có thể chắc chắn ư? Ai nói muốn ly hôn, ông đây chưa từng nói, đều là vợ cậu làm, cô ấy là đồ châm ngòi, chướng mắt thấy nhà tôi đầm ấm!”
Chu Thiên Minh sắp bị tức chết, ông ta chỉ là muốn trở lại trạng thái sinh hoạt mà lúc đầu thôi, sao lại thành ông ta muốn ly hôn?
Hai người này người này châm ngòi hơn cả người kia, mẹ nó đều không phải thứ tốt lành gì!
"Chu Thiên Minh, rõ ràng là chính ông không muốn sống tiếp, đừng cứ trách người khác. Ông đừng ở đây nhiều lời, mau mau đi ly hôn với tôi!" Triệu Xuân Mai quát.
Hiện tại bà ta thấy thoải mái hơn ăn nhân sâm, thật ra bà ta cũng không muốn ly hôn, dù sao đã có bốn đứa bé, bà ta chỉ dọa người đàn ông này một chút, trút cục tức hai mươi năm.
Thuận tiện sửa đổi thói hư tật xấu của người đàn ông này, suốt ngày làm ông chủ, cơm đến há miệng áo đến thì vươn tay, đẹp quá mà!
"Xuân Mai, bà đừng nói nói nhảm nữa, đời sống vợ chồng cãi nhau là bình thường, nào có ai mới cãi là ly hôn đâu, việc này là bà với đồng chí Chu đều có vấn đề, ngồi xuống từ từ nói chuyện, đừng cứ treo ly hôn ở ngoài miệng, tổn thương tình cảm!"
Văn Thu Lan đã sớm nhìn ra tâm tư hai người này, đứng ra nói đúng lúc, “mỗi người năm trăm đại bản”[1], sau đó bắt đầu ba phải.
[1]Một hình phạt đánh bằng đại bản(một cây gậy to) thời xưa, hiện tại dùng để ví von hai bên đều không phân tốt xấu, bất kể đúng sai, sẽ cho phê bình, chỉ trích, đả kích hoặc trừng phạt bằng nhau, để hai bên cùng gánh chịu trách nhiệm.
Vợ chồng cãi nhau không phân được đúng sai, chỉ có thể ba phải, nếu đã không gắn kết được nữa, thì cũng chỉ có thể giải tán rồi.
"Chị Xuân Mai, tôi ủng hộ bác ly hôn, bác ly hôn tôi cho bác thêm tiền thưởng!"
Đường Niệm Niệm không sợ phiền phức đổ thêm một can dầu vào lửa, cô rất không thích Chu Thiên Minh, người đàn ông này chỉ biết vờ vịt là người bị hại, còn đặc biệt dối trá, ly hôn tốt hơn.
"Thưởng bao nhiêu?"
Triệu Xuân Mai đã động lòng, với sự hào phóng của Đường Niệm Niệm, tiền thưởng sẽ không ít.