Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Niệm Niệm cũng không tranh cãi, còn nói: “Vậy làm thêm hai bộ đi ạ, cháu đưa thêm tiền.”

“Được!”

Hoàng Chiêu Đệ hấp tấp đi tìm đại đội trưởng.

“Mãn Sơn, cho tôi tiền, Niệm Niệm nói.”

Có chỉ thị của Đường Niệm Niệm, Hoàng Chiêu Đệ không còn ăn nói khép nép như xưa nữa, đứng thẳng người trước mặt đại đội trưởng, giọng điệu cũng to bự.

“Bà ăn thuốc súng à?”

Đại đội trưởng nghi ngờ nhìn vợ mình, phải ăn ít nhất ba cân thuốc súng, nếu không sẽ không nặng mùi thuốc súng như vậy.

“Ông quản tôi gì chi, mau lấy tiền đi, tôi còn phải giúp Niệm Niệm làm việc nữa, đây là chuyện hơn trăm vạn đô đấy, ông đừng có chậm trễ!”

Giọng điệu của Hoàng Chiêu Đệ rất ngang tàng, đợi sau này bà ấy lên làm quản lý bên quạt lúa mì, sống lưng bà ấy chắc chắn sẽ còn cứng hơn.

Đại đội trưởng vừa nghe là chuyện hơn trăm vạn, cũng không so đo thái độ của vợ nữa, hỏi vài hạng mục công việc rồi tới phòng tài chính lấy tiền, còn dặn dò: “Niệm Niệm tin tưởng bà, nên mới giao công việc quan trọng như vậy cho bà làm, bà đừng có đắc ý vênh váo, hất đuôi lên trời, người khác đưa mấy cái trứng gà, nói vài câu ngon ngọt, là không biết mình họ gì rồi!”

“Tôi là loại người như vậy sao? Đường Mãn Sơn ông hãy nhìn cho kỹ đi, tôi nhất định còn làm tốt hơn ông, lần này tôi tuyệt đối hoàn thành xuất sắc công việc!”

Hoàng Chiêu Đệ chống nạnh, buông lời tàn nhẫn với chồng mình.

Xem thường ai đấy!

Trước kia bà ấy chỉ là không có cơ hội ra tay mà thôi, bàn về năng lực bà ấy không hề thua ai cả, lần này bà ấy phải chứng minh năng lực, nhất định sẽ khiến người trong thôn lau mắt ngước nhìn.

Hoàng Chiêu Đệ hừ một tiếng, ngước đầu, cầm tiền, hấp tấp rời đi.

Đại đội trưởng tức giận tới mức phì cười, méc với Đường Kiến Thụ vừa mới sang đây: “Nhìn mẹ con xem, cánh còn chưa mọc mà đã muốn bay lên trời rồi, cứ xem đi, sớm muộn gì cũng ngã!”

“Cha à, mẹ con rất giỏi đó.”

Đường Kiến Thụ cảm thấy cha anh ta quá tự cao, mẹ anh ta nhanh nhẹn thông minh, còn làm đồ ăn ngon, không thầy dạy cũng biết cách may vá và dệt áo lông, chứng tỏ chỉ số thông minh của mẹ anh ta rất cao, không hề thua kém cha anh ta.

Chỉ là trước đây mẹ anh ta không có cơ hội thể hiện tài năng thôi.

Đại đội trưởng nghẹn lời, trừng mắt nhìn con trai, ông ấy cũng không nói vợ mình không làm được, ông ấy chỉ không hài lòng khi người phụ nữ này nhăn mặt với mình, hơn nữa mới vừa ra tay đã hất mặt với ông ấy, đợi sau này thật sự quản lý bên quạt lúa mì, ông ấy đã có thể đoán trước được địa vị của mình trong gia đình chắc chắn sẽ tuột dốc ào ào.

Kinh tế phát triển là chuyện tốt, nhưng tính tình của người phụ nữ này cũng phát triển theo, đây lại không phải chuyện tốt.

Hầy!

Đại đội trưởng cũng không rầu rĩ lâu lắm, trong tay ông ấy còn rất nhiều công việc, không có thời gian để rầu rĩ.

Đường Niệm Niệm nói cần tìm năm mươi cô gái trẻ tuổi bện quạt lúa mì, yêu cầu như sau.

Biết bện quạt lúa mì, mặt mày đoan chính, dáng người không được quá lùn, trong thôn không có nhiều người như vậy, chỉ tìm được một nửa, đại đội trưởng lại sang thôn khác tìm nửa còn lại.

Đường Niệm Niệm nhận được thông báo, tới gặp năm mươi cô gái này.

Năm mươi cô gái đứng trước nhà máy vớ, xếp thành năm hàng theo chiều cao, đứng ngay ngắn, người chỉ huy là Đường Kiến Thụ.

Đại đội trưởng chỉ huy hơn nửa ngày mà vẫn chưa ngay ngắn, Đường Kiến Thụ không nhìn nổi nửa nên đã ra tay.

Người trong thôn đều đứng cách đó không xa, soi xét từng người, còn xì xào bàn tán.

“Người đứng thứ ba từ trái sang ở hàng đầu tiên thật đẹp, không biết đã có chồng chưa?”

“Cô ấy là cháu gái bên ngoại tôi.”

Người phụ nữ nói chuyện vô cùng kiêu ngạo, bà ta chuyện gì cũng biết, lúc biết đại đội trưởng muốn tìm các cô gái trẻ, lập tức chạy về nhà mẹ đẻ, kéo cháu gái tới nộp đơn, quả nhiên được chọn.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn bà dì vừa hỏi thăm, ánh mắt có hơi ghét bỏ, vội vàng nói: “Cháu gái tôi rất xinh đẹp, chuyện ngoài ruộng hay trong nhà đều giỏi giang, là một cô gái tốt hiếm có khó tìm trong thôn nhà mẹ đẻ tôi đấy, anh rể tôi nói, nếu cháu gái tôi tìm chồng, không bàn tới cái khác, nhưng đầu tiên là phải có công việc, cho dù là công nhân tạm thời cũng được, không có việc thì khỏi bàn.”

Lời này của bà ấy đã chặn lại mấy người vừa nhìn trúng cháu gái nhà bà ta, cũng không lên tiếng mà quay sang nhìn những cô gái khác.

Hai mươi mấy cô gái khác thôn được đại đội trưởng cẩn thận lựa chọn, lúc này đều trở thành hoa thơm cỏ ngọt, rất nhiều gia đình có con trai đang ở độ tuổi thanh niên, đều hỏi thăm tình hình của các cô gái đỏ, muốn kéo về nhà mình.

Đường Niệm Niệm nhìn năm mươi cô gái này, cũng khá hài lòng, tạm thời chọn năm mươi cô gái này, vẫn chưa được tính là công nhân chính thức, chỉ có thể là công nhân tạm thời, nhưng cũng khiến các cô gái đó vui vẻ vô cùng.

Đại đội trưởng lại hăng hái đi làm biểu ngữ, treo trước cửa thôn, trên đó viết—

“Nhiệt liệt hoan nghênh các vị lãnh đạo và khách nước ngoài tới chỉ đạo công việc!”

Ông ấy lại đi mời một ban nhạc nổi tiếng gần xa tới, tất cả các buổi biểu diễn trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây đều do dàn nhạc này bao thầu, còn có cả đội múa lân và múa rồng, cũng mời tới luôn.

Theo cách nói của Đường Niệm Niệm, đây là những điểm đặc sắc của Hoa Hạ, người nước ngoài rất thích.

Còn chưa đầy ba ngày, quần áo lao động đã được làm xong, có tiền công một đồng năm k1ch thích, các bà các mẹ đều tăng ca làm thêm giờ, hơn nữa Đường Niệm Niệm rất hào phóng, cắt quần áo xong còn dư lại vải vụn, cô cũng không lấy lại.

Những miếng vải vụn đó khâu lại với nhau, dán lên mũi giày rất tốt.

Cũng vì vậy, mấy người phụ nữ đều dùng hết kỹ năng của mình để khiến những bộ quần áo kia trở nên xinh đẹp, Đường Niệm Niệm cũng may hai bộ quần áo, cô là người mặc đầu tiên.

Cô vừa mặc vào, mọi người đều ngất ngây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK