Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu khẩn trương cái gì chứ, cảm giác giống như lạy ông tôi ở bụi này vậy.”

Bạn học nữ hừ lạnh một tiếng, cảm thấy Trương Ngọc Mai vô cùng khả nghi, các bạn học khác cũng cho rằng như thế, bọn họ vô thức dịch sang bên cạnh, muốn cách xa con rắn độc này.

Có mâu thuẫn gì thì nói thẳng mặt nhau, cho dù đánh một trận cũng không sao cả, sợ nhất chính là loại người đâm một mũi tên độc sau lưng người khác, lòng dạ hiểm ác, khó lòng phòng bị!

“Tớ không có, không phải tớ làm, Lục Cân, cậu tin tớ, tớ thật sự không có làm.”

Trương Ngọc Mai càng luống cuống hơn, thét chói tai nói oan uổng, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng chật vật.

Ánh mắt Đường Lục Cân hiện lên vẻ châm chọc, bình tĩnh nói: “Ngọc Mai, lá thư bên trong quyển tạp chí tiếng Anh đó thật sự không phải do cậu đặt chứ?”

“Thư? Sao lại có thư?”

Trương Ngọc Mai nói với vẻ ngạc nhiên.

“Chính là một lá thư gửi ra nước ngoài, đó mới là chứng cứ phạm tội quan trọng nhất, quyển tạp chí tiếng Anh không quan trọng.” Đường Lục Cân nói.

Cô bé còn nói thêm: “Lãnh đạo của Cát Vĩ Hội nói, đây là cấu kết với nước ngoài, phải bị tử hình, hơn nữa bên trên còn có chữ viết tay để xác minh người viết thư, bởi vì so với chữ viết tay của tớ nên tớ mới có thể rửa sạch nỗi oan khuất.”

Các bạn học giật nảy mình, cấu kết với nước ngoài chính là tội gián điệp, người kia quá ác độc.

“Đường Lục Cân may mắn không bị làm sao, người kia quá xấu xa mà, thế mà lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy!” Một bạn học nữ tức giận nói.

Các bạn học khác đều lần lượt lên tiếng phụ họa, khiển trách người đã đặt bức thư.

Cả khuôn mặt Trương Ngọc Mai đầy mồ hôi, cô ta hoảng loạn tới mức đầu óc mơ hồ, sao lại có thư?

Còn bị phán tội tử hình, lỡ như tra tới chỗ cô ta, có phải cô ta sẽ bị bắn chết hay không?

Rõ ràng cô ta chỉ đặt quyển tạp chí tiếng Anh, chỉ muốn Đường Lục Cân ăn chút khổ, cô ta không nghĩ sẽ hại chết Đường Lục Cân, sao có thể có một lá thư gửi ra nước ngoài chứ?

“Không có thư, chỉ là một quyển tạp chí, hoàn toàn không có thư!”

Dưới tình thế cấp bách, Trương Ngọc Mai la lên.

Sau khi hét lên, cô ta mới phản ứng lại, mặt mày trắng bệch, run rẩy nói: “Không phải tớ, thật sự không phải là tớ, hôm đó tớ nhìn thấy quyển tạp chí tiếng Anh nên có lật thử, mới biết không có thư, thật sự...”

“Nếu cậu nhìn thấy, vì sao không nhắc tôi?”

Đường Lục Cân lạnh lùng chất vấn, những lời vô nghĩa mâu thuẫn như vậy, con nít ba tuổi còn không tin nổi.

“Tớ... Tớ quên mất...”

Mồ hôi trên trán Trương Ngọc Mai nhỏ vào mắt, cay xè, cô ta cầu xin nhìn Đường Lục Cân, hy vọng cô ấy sẽ không hỏi tiếp, giữ lại thể diện cho cô ta trước mặt các bạn học.

“Lục Cân, tớ thật sự quên mất, tớ không cố ý, may mắn cậu không sao cả, tớ thật sự vui cho cậu đó!”

Trương Ngọc Mai nói rất nhanh, thật ra cô ta lại càng muốn nói, dù sao Đường Lục Cân cũng đã bình yên vô sự, chỉ là sợ bóng sợ gió, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.

Cô ta vẫn còn muốn học hết cấp ba, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba, cô ta có thể quay về thôn làm giáo viên tư thục.

“Trương Ngọc Mai, trong tạp chí không có thư, tôi lừa cậu đấy.”

Đường Lục Cân lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu chế giễu.

Cô bé chỉ nói dối vài câu, con nhỏ này đã tự chui đầu vào lưới.

Trương Ngọc Mai ngẩn người, sau đó tức giận, cô ta bị chơi rồi!

“Không có thư là tốt, Lục Cân cậu không có chuyện gì, tớ thật sự vui mừng.”

Trương Ngọc Mai nói năng lộn xộn, cô ta cũng không biết mình đang nói gì.

Các bạn học khác đều khinh thường nhìn cô ta, những người học được tới cấp ba đều là người thông minh, suy nghĩ một chút là đã hiểu rõ, người hãm hại Đường Lục Cân chính là Trương Ngọc Mai.

“Cậu đang tiếc nuối khi tôi trở về an toàn nhỉ? Trương Ngọc Mai, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu, đáng để cậu dùng thủ đoạn ác độc như vậy hãm hại tôi không?”

Đường Lục Cân trước giờ vốn điềm đạm nho nhã, đột nhiên lao tới trước mặt Trương Ngọc Mai, túm tóc cô ta rồi tát mấy phát.

Trương Ngọc Mai bị đánh tới ngớ người, cũng không biết phản kháng lại, cơn đau rất trên mặt cuối cùng cũng nhắc nhở cô ta, khiến cô ta vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Trương Ngọc Mai không chịu được đau, vươn tay định phản kháng lại, dáng người cô ta cũng tương đương với Đường Lục Cân, nhưng rắn chắc hơn một chút, Đường Lục Cân trông điềm đạm yếu đuối, không giống một cô gái nông thôn mạnh mẽ.

Trương Ngọc Mai làm việc đồng áng từ khi còn nhỏ nên mạnh mẽ, cô ta tự tin có thể đánh bại Đường Lục Cân.

“Tôi không có, Đường Lục Cân cô đừng có ngậm máu phun người!”

Trương Ngọc Mai vừa phản kháng vừa lớn tiếng thanh minh, cô ta đã bình tĩnh lại khỏi cơn hoảng hốt.

Cho dù vừa rồi cô ta có bị Đường Lục Cân gài, nhưng không có bằng chứng rõ ràng, cô ta chỉ cần cứng miệng không chịu thừa nhận, nhất định sẽ không sao cả.

Đường Lục Cân nhanh nhẹn tránh đi móng vuốt của cô ta, còn đá một cú vào bụng Trương Ngọc Mai, con gái nhà họ Đường từ nhỏ ai cũng đi theo ông cụ Đường Thanh Sơn lên núi, ngoại từ Đường Ngũ Cân.

Từ nhỏ Đường Ngũ Cân đã không được ông cụ thích, ông cụ có lên núi cũng không muốn dắt cô ta theo.

Cho nên, mặc dù Đường Lục Cân không lợi hại như Đường Niệm Niệm và Cửu Cân, nhưng cũng không dễ bị bắt nạt, chỉ sau vài cái, cô bé đã khống chế được Trương Ngọc Mai, trở tay đè cô ta lên bàn cơm, không thể động đậy.

“Cô cho rằng không thừa nhận thì sẽ vô tội sao? Trương Ngọc Mai, cô đừng coi mọi người đều ngốc hết rồi, dáng vẻ có tật giật mình vừa rồi của cô chính là bằng chứng tốt nhất, cũng chính cô là người đã bỏ sách cấm vào trong ngăn kéo của tôi, cũng là cô báo tin cho Cát Vĩ Hội, để họ tới bắt tôi, cô thật đúng là một kẻ tiểu nhân đê tiện, hiểm ác!”

Đường Lục Cân nói với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh lẽo, mặc dù giọng không lớn, nhưng nhà ăn lúc này yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều nghe rõ lời cô bé nói.

Ai nấy đều nhìn Trương Ngọc Mai với vẻ khinh thường.

“Không phải tôi... Cô đang nói hươu nói vượn!”

Ánh mắt Trương Ngọc Mai hoảng loạn, nhưng miệng vẫn rất cứng, không chịu thừa nhận.

Cô ta hiểu rõ, chỉ cần thừa nhận, cô ta sẽ không thể nào học ở trường được nữa, cũng không lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba.

Đường Lục Cân nghiến răng, vô cùng hận con khốn này, cô bé thật sự không có chứng cứ, chẳng lẽ phải dễ dàng buông tha cho con khốn này vậy sao?

Cô bé không cam lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK