Mục lục
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô và xưởng trưởng Tiền trao đổi với nhau một ánh mắt, xưởng trưởng Tiền khẽ gật đầu, tóm lấy xưởng trưởng Vũ lên xe, bảo tài xế lái xe rời đi.

"Ông là đồ táng tận lương tâm sao Tiền Nguyên Nguyên, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lá gan còn nhỏ hơn gà. Tôi nói cho ông biết, ông sợ Hà Chí Thắng, nhưng ông đây thì không. Dừng xe! Ông đây phải xuống xe!"

Xưởng trưởng Vũ tức giận đến mức muốn đẩy cửa xe bước xuống, để một mình cô gái xinh đẹp như Đường Niệm Niệm ở trong hang sói, Vũ Tùng Nguyên ông không thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy được.

"Lương tâm ông thì tốt, lương tâm ông còn đỏ hơn mông của Tôn Ngộ Không, tôi thấy tóc trên đầu ông rụng hết rồi, đến đầu óc cũng không có. Không nghe ra Tiểu Đường đang chê chúng ta vướng chân sao!"

Xưởng trưởng Tiền tức giận trợn mắt, cảm thấy tại sao trước kia mình lại cạnh tranh cùng với tên ngu xuẩn này chứ, thật mất mặt mà!

Xưởng trưởng Vũ bán tín bán nghi: "Tiểu Đường có thể đối phó được sao?"

Xưởng trưởng Tiền hừ một tiếng: "Yên tâm đi, bản lĩnh Tiểu Đường lớn, tôi còn đang trông cậy vào con bé để xây dựng nhà máy máy móc đây."

Xưởng trưởng Vũ lập tức yên tâm đặt mông ngồi xuống, lưng tựa vào ghế, nhẹ nhàng thở ra.

Tên vương bát Tiền này nằm mơ cũng muốn làm cán bộ, chắc chắn sẽ không để Tiểu Đường lâm vào hiểm cảnh.

"Tôi chỉ là quan tâm đến Tiểu Đường, trong lúc nhất thời không suy nghĩ cẩn thận."

Xưởng trưởng Vũ biện minh vài câu cho mình, cũng không phải là ông ấy không có đầu óc, mà chỉ là quan tâm quá mức.

Xưởng trưởng Tiền hừ mũi một tiếng, không thèm phản ứng lại.

Xưởng trưởng Vũ bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng lười nói chuyện.

Không khí trong xe có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai vị xưởng trưởng đi chung một xe, trước kia cho dù là buổi họp, bọn họ đều phải ngồi cách nhau mười mấy chiếc ghế, trên đường đụng phải cũng sẽ tránh xa ba mét.

Một chiếc xe jeep lướt ngang qua xe bọn họ, đi hướng ngược lại.

Đó là Thẩm Kiêu.

Đường Niệm Niệm tùy tiện ăn vài miếng cơm trưa, sau đó lấy cớ mệt, muốn đi nghỉ ngơi.

Hà Chí Thắng kêu người sắp xếp phòng, cả một buổi trưa Đường Niệm Niệm đều ngủ trong phòng, xóa đi nghi ngờ của Hà Chí Thắng.

Gã ta gọi điện cho Chu Tư Nhân bằng điện thoại của nhà khách, báo cáo kết quả khả quan.

“Đường Niệm Niệm nghe lời vậy sao?”

Chu Tư Nhân có chút hoài nghi, lúc người phụ nữ này đánh anh ta cũng đâu dễ nói chuyện như vậy.

“Cậu Chu, phụ nữ có lợi hại đến đâu thì cũng chẳng thể lợi hại mãi được, đứng trước nhiều người của chúng ta như vậy, cô ta có to gan đến mấy cũng phải thành thật nghe lời!”

Hà Chí Thắng vô cùng đắc ý, trong giọng nói ngập mùi khinh thường phụ nữ.

Cái gì mà phụ nữ gánh nửa bầu trời, đều là rắm chó, trời sinh phụ nữ là để hầu hạ đàn ông, trước kia có một người phụ nữ có biệt danh là cọp cái, nghe nói cả đàn ông cũng không đánh lại cô ta.

Hừ, vào trong tay gã ta vẫn phải nghe lời ngoan ngoãn như thường, cọp cái trở thành con cừu nhỏ ngay.

“Buổi tối tôi sẽ tới chỗ anh!”

Chu Tư Nhân cũng không nghi ngờ gì, dù sao ông cụ Chu từng nói, dù tính cách của Hà Chí Thắng có hơi biến thái nhưng gã ta vô cùng tài giỏi, đã làm không ít chuyện thay cho nhà họ Chu.

Có nhiều nhà tư sản ở tỉnh Chiết Giang đã bị Hà Chí Thắng vơ vét không ít tiền của giúp cho nhà họ Chu, ông ta vô cùng hài lòng với năng lực của gã ta.

Cơm tối đặt ở chỗ Hà Chí Thắng.

Chỗ ẩn nấp bí mật đó của gã ta vẫn rất an toàn, dùng để xử lý chút chuyện thì chẳng ai biết cả.

Hà Chí Thắng cho là Chu Tư Nhân muốn làm với Đường Niệm Niệm vào buổi tối, vậy nên rất chu đáo sắp xếp trong chỗ ở của mình.

“Cậu Chu, chỗ ấy của tôi rất yên tĩnh, đầy đủ phương tiện, cậu muốn chơi sao cũng được hết!”

Hà Chí Thắng vô cùng tâm lý, một câu nhưng lại có hai nghĩa, khiến cho mặt của Chu Tư Nhân ở đầu dây điện thoại bên kia có hơi nóng.

Thật ra anh ta cũng không còn là xử nam nữa, trước kia lúc ở Bắc Kinh đã ngủ với mấy người, đều do mấy đàn em hiếu kính dâng lên.

Những cô gái kia đều xuất thân từ gia đình bình thường, trẻ tuổi xinh đẹp, lòng ham muốn công danh lợi lộc rất mạnh, tất cả đều vì có được công việc tốt, loại chuyện này rất bình thường trong giới của họ.

Con gái của mấy gia đình nhà cao cửa rộng thì họ không dám chơi, chỉ tùy tiện chơi với con gái của gia đình bình thường, chỉ cần cho chút lợi ích là được.

Chu Tư Nhân đã chơi qua mấy lần, cũng không thấy ngượng ngùng gì, đều là chuyện tôi tình cô nguyện.

Nhưng mấy cô gái đó cũng không xinh đẹp như Đường Niệm Niệm, nghĩ đến tối nay có thể nếm được mùi vị của người đẹp, nhịp tim của Chu Tư Nhân càng nhanh thêm, cũng càng thêm mong đợi màn đêm mau đến.

“Chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon đi, đừng bạc đãi cô Đường.”

Chu Tư Nhân dặn dò, anh ta còn muốn uống vài chén với Đường Niệm Niệm.

“Tất cả đã sắp xếp xong, cậu Chu cứ yên tâm!”

Hà Chí Thắng nhe răng cười, bốn cái lỗ trên mặt cũng trở nên ma quái.

Cả buổi chiều, Đường Niệm Niệm đều nằm trong phòng, cửa sổ bị ai đó gõ mấy cái.

“Niệm Niệm, anh đây!”

Ngoài cửa sổ là giọng nói của Thẩm Kiêu.

Đường Niệm Niệm ở trên giường bật dậy giống như cá chép, cô mở cửa sổ ra, Thẩm Kiêu nhanh nhẹn nhảy vào, trong tay còn cầm một cái hòm lớn, anh không yên tâm để ở trên xe.

“Sao anh lại tới đây?”

Nét mặt Đường Niệm Niệm đầy vui mừng, cô còn đang nghĩ tới anh đây.

“Nghỉ phép, cho em!”

Thẩm Kiêu đặt cái hòm lên trên bàn, sau đó mở ra, ánh sáng đủ mọi màu sắc muốn lóe mù cả mắt.

Nhiều gấp hai lần so với lượng đá quý lần trước, đủ loại đá quý, Đường Niệm Niệm cầm một nắm đá quý lên, có một viên kim cương màu hồng nhạt, còn có đá quý đỏ như máu, đá quý màu xanh như màu của biển cả, đều vô cùng sáng, vô cùng bling bling.

Vừa quý lại vừa đẹp mắt!

“Đẹp quá!”

Trên mặt Đường Niệm Niệm nở nụ cười, cô nhón chân hôn Thẩm Kiêu, xem như ban thưởng.

Trong mắt Thẩm Kiêu cũng đầy ý cười, khí lạnh trên người cũng trở nên ấm áp, sau đó dụ dỗ nói: “Sau này sẽ có nữa!”

Sau này anh sẽ xin chấp hành nhiệm vụ nhiều hơn, bên đó có nhiều phỉ thúy và ngọc thạch, phải lấy một chút rồi quay về.

Đường Niệm Niệm thu hòm đá quý vào trong không gian, kể chuyện xảy ra ở bên đây.

“Buổi tối sẽ ra tay, anh vào không gian trồng trọt nhé?”

“Được.”

Thẩm Kiêu đồng ý, buổi tối anh sẽ quay ra để diệt rác rưởi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK